Theo Người Người Chạy Đuổi Người Người Theo

Truy Sát (3)


trước sau

Người vừa bắn nhiều phát về Thiên Ý và Robert là hắn ta và tên thủ hạ ngồi ở ghế lái phụ, xe của họ luôn biết cách ẩn mình và duy trì một khoảng cách an toàn với hai bên mà không mù quáng gia nhập trận chiến để quan sát tình hình và cho ra những mệnh lệnh cần thiết khi cần.

“Ra lệnh thu binh, xử lý hiện trường sạch sẽ, đối phương không phải là tay mơ, có lẽ…” Thủ lĩnh Maybe ra lệnh.

Đây là một thành viên tinh nhuệ của một tổ chức ẩn nấp nào đó. Thế thì…

Ông ta với ánh mắt đầy sát khí nhìn mụ đàn bà béo úc kế bên, không cảm xúc nói với tên tài xế: “Đi!”

Chiếc xe chật chội với ba người đàn ông và một người phụ nữ bất ngờ đánh lái quay đầu trên cao tốc, biến mất. Không lâu sau khi cả hai phía rời đi, tiếng còi báo động của xe cảnh sát vang lên khắp nơi trên đường cao tốc.

Tại một khu biệt thự nhỏ ba tầng cách khách sạn MBG - San Francisco hơn 25km về phía đông cách xa trung tâm.

Từ xa đã có thể trông thấy một cổng rào cao to sừng sững chắn trước mặt như bức tường thành chống đỡ thiên binh vạn mã. Trong sân có một bể bơi nhỏ, một thảm cỏ xanh mướt và xung quanh là một biển hoa hướng dương như đang ôm ấp căn biệt thự trông khá lập dị. Khóa vân tay được lắp đặt ở tất cả cánh cửa và vô số camera an ninh AI chống trộm được trang bị thiết bị nhận dạng khuôn mặt tiên tiến nhất thế giới xuất hiện khắp mọi nơi.

James một người đàn ông hai mươi mốt tuổi, mắt xanh dương, mũi cao, gương mặt hòa nhã cùng chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu kết hợp với quần tây đen thẳng theo từng nếp ly, lịch thiệp, phong cách đang dựa trên sofa phòng khách xem tivi.

Bên trái anh là “tiger” thuộc loài German Shepherd và bên phải là “cat” thuộc giống Bloodhound cả hai đều là chó nghiệp vụ có màu vàng lưng đen được Thiên Ý và anh cứu tại nước Y trong một vụ khủng bố cách đây hai năm khi chúng đang bị thương rất nặng - có lẽ đồng đội của nó cũng không còn, đang nằm uể oải ngay dưới chân anh.

Két…

Bạch bạch bạch…

Thiên Ý lao như mũi tên đến hai chú “tiger” và “cat” vừa xoa, vừa nựng, không quan tâm mệt mỏi.

Robert trái lại vẻ mặt chán chường, cạn kiệt sức lực nhìn James, lên tiếng: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

“Tôi lên phòng xử lý những phần còn lại trước đây.”

James cũng không nhìn đến chỉ tiếp tục xem tivi, giọng lạnh nhạt “Ừ, cậu lại đi xử lý thay cho con nhóc này? Thật rảnh rỗi.”

Robert vừa đi khỏi phòng khách, James liếc sang Thiên Ý, vẻ mặt bỡn cợt, hóng hớt: “Lại gặp rắc gì rồi nên mới về trễ như thế? Tiệc bắt đầu lúc 8 giờ tối hôm qua, bây giờ là 3 giờ sáng hôm sau hai anh chị đi hẹn hò ở đâu?”

Đôi mắt chớp chớp ám chỉ “nhìn xem bé con đang mặc đồ lạ nha, khai mau , khai mau”.

Thiên Ý phản bác, vẻ mặt vô tội, tinh nghịch phất tay nói: “Không có, không có, chỉ là vì cái đám bảo an đó quá thông minh cứ bám theo mãi nên cần thời gian khá lâu mới cắt đuôi được bọn chúng.”

Cô nào dám nói mình vừa từ súng đạn của kẻ thù mà về.

Anh trai cô sẽ lại cằn nhằn đến sáng luôn mất.

James lấy làm lạ, hưng phấn, vẻ mặt chợt cười đầy giễu cợt: “Là trình
độ người ta quá cao hay là trình độ của em bất ngờ giảm xuống. Ăn quá nhiều nên chạy chậm lại đúng không?”

Ông anh trai này lại lên cơn rồi.

Thiên Ý vẻ mặt đau khổ, nhăn nhó, ôm bụng: “Bà dì đến thăm rồi, đau bụng quá.”

“Ngày mai chắc không đi ăn lẩu với mẹ Aurora được… Ai ui, đau quá, đau quá.”

Như còn chưa hả dạ, Thiên Ý cố châm thêm “Còn nữa, còn nữa. James, ăn xong khi nào về anh nhớ mua cho em hai gói ban ngày, một gói ban đêm nha.”

Cô vừa chạy vừa đắc chí cười.

“Haha”

Đệt!

James bất đắc dĩ quát lớn, vẻ mặt xám như tro: “Con nhóc chết tiệt kia, em có gan thì ngày mai đừng xuống lầu.”

Con nhóc này tính nết mãi không thay đổi gì cả.

Đột nhiên James nghiêm túc, phê bình: “Đừng làm loạn nữa, lại đây!”

“Tại sao em lại mạo hiểm chọn cách làm dễ bị lộ tung tích như thế? Anh không đồng ý nhưng sao em vẫn cố tình làm. Nếu như khách sạn phong tỏa toàn bộ cửa thì khả năng hai đứa bị lộ cao lắm biết không?”

Hài, lộ với chả lộ.

Bị người ta dí súng rượt chạy thục mạng luôn chứ còn bị lộ trong cái khách đó.

“Em không có mạo hiểm, lỡ như khách sạn có phong toản thì cũng không ai có thể xác định là em làm, với lại anh cũng biết em thông minh lắm mà, em có thể…” Thiên Ý ỉu xìu đứng lại, mặt cúi gằm, xoắn xoắn ngón tay kể lể.

“Ngừng! Em lúc nào cũng bảo mình thông minh, nhưng có khi nào em nghĩ chỉ cần một lần bị lộ là biết bao nhiêu người muốn cái mạng của chúng ta không? Đặc biệt là em đó, anh không muốn có bất cứ cái lỡ như nào xuất hiện.” James tức giận đứng lên, lớn tiếng cảnh cáo.

“Nhưng mà… em giả làm người hầu ở nhà bà ta cũng hơn nửa tháng rồi mới phát hiện ra manh mối. Lúc đầu cứ tưởng vật chứng ở đâu đó trong nhà, ai mà ngờ nó lại nằm trong tay kẻ khác, muốn có thì chỉ đành cướp lại thôi, vả lại phải hầu hạ cái bà Violet đó thật là ghê tởm.” Thiên Ý lí nhí than vãn.

“Vậy sao lại không giả làm phục vụ khách sạn mà giả làm khách dự tiệc hả? Đừng bảo anh mày không biết. Muốn được ăn vụng một cách đường đường chính chính chứ gì?” James khoan tay giễu cười.

Haha.

Đúng là anh trai nhà mình.

Thiên Ý ngượng ngùng cười, nghiêng đầu, tay trái xoa xoa tóc biểu thị cho những gì anh mình vừa nói là không sai.

Hài, mệt đứa nhóc này mà.

Tắt tivi, James rời bước muốn đi đến nơi của Robert đang làm việc, mệt mỏi thở dài: “Đi lên đi, ngày mai đừng ngủ nướng, chúng ta đã có hẹn với mẹ Aurora rồi đó. Em cũng biết…”

“Được, được, em lên ngủ đây. Bye.” Thiên Ý vụt chạy mất bỏ lại người anh trai sau lưng đầy phiền muộn.

Hài, hài, hài.

Biết bao giờ mới dịu dàng đây?

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện