THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu
Chương 118: ANH RẤT YÊU EM
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Black Swan
Nhìn tên chương bất ngờ không nào, muốn biết chuyện gì xảy ra thì lội tám nghìn chữ dưới đây nhé. ????
Nói chứ mấy bạn đừng lướt nghen, từ đoạn giữa trở đi đọc hay lắm, mình ngồi mân mê từng con chữ ấy nên hãy đọc kỹ nha, sẽ thấy hay hơn đó.
Đừng trách chủ nhà ngâm giấm, chương này gần bằng ba chương bình thường rồi, chạy tụt quần nên thấy lỗi chính tả cũng nhắm mắt làm ngơ đi, hoàn quyển tui sửa hết cho. (*≧ω≦)
(◐‿◑)
Đồng hồ vừa mới điểm 8 giờ.
Các thí sinh khác trong phòng thi liên hợp đang dần tỉnh lại từ giấc trưa, trong họ có người chỉ vừa ngồi xuống sofa, có kẻ chỉ mới ra khỏi cửa, có người còn đang gãi đầu thắc mắc với đề bài cuối cùng tối qua.
Ngay khi họ nghe được tuyên cáo tử vong, họ đều mặc định chỉ là chuyện thường trên huyện thôi, ai làm gì thì cứ làm tiếp.
Spam hai ngày liền như thế đã làm họ đi từ khiếp sợ, rồi lại phấn khởi cho đến chết lặng, lúc nghe tới cái tên kia cũng chỉ biết ngán ngẩm:
"Ể..... Anh ta lại lại lại chết nữa à, lần này lại muốn chết bao nhiêu lần nữa đây? Cái bug này còn có thể gạt bỏ được không vậy?"
Không quá vài giây, các thí sinh đều đồng loạt sững sờ ngay tại đó......
Vừa mới nói ai đã chết đấy????????
Tại chỗ ở giám thị, phản ứng của nhóm giám thị lại khác.
Bọn họ thật sự cũng vừa bị ngược đến chết lặng, nhưng mà "chết lặng" này chỉ tồn tại cho đến chiều hôm nay.
Từ khi mà họ nhận ra "Du Hoặc" chính là tổng giám thị A, tâm tình họ chợt trở nên vi diệu hẳn.....
Một mặt thì họ hi vọng phòng thi có thể yên bình một chút, thí sinh buông tha nhau giùm, kiểm tra bài này cho tốt giùm, đừng có mà xảy ra chuyện gì bất trắc, bằng không cũng chỉ là tự hại bản thân.
Nhưng ở mặt khác, họ bỗng nhiên có cảm giác kích động không rõ từ đâu.
Loại cảm giác kích động mãnh liệt chôn sâu trong lòng chợt trồi dậy rõ nhất ngay khi bữa cơm chiều vừa đến.
Toàn bộ giám thị trong nhà ăn đều đồng loạt cùng làm một động tác như đúc ra từ một khuôn: Ăn mấy miếng, lại liếc mắt nhìn sang màn hình lớn trên đầu. Ăn mấy miếng, rồi lại tiếp tục liếc mắt nhìn sang màn hình lớn trên đầu.
Một bữa cơm ngồi nhai từ năm giờ đến tận tám giờ, vẫn còn đang ăn.
Đến cuối cùng thì 021 không chịu nổi nữa, buột miệng mà nói: "Vậy là sao đây? Muốn ngồi đây đến đầu bạc răng long luôn à?"
"Đều đang đợi thôi." 922 đồng cảm như chính mình cũng đang bị như thế, bắt đầu thuyết trình: "Chờ cậu ấy spam tiếp, dù sao cũng là A trong truyền thuyết, lại là một trong nhóm người đời đầu. Trước cứ thấy spam là đau trứng, giờ thấy spam chỉ còn mỗi kích thích thôi. Cô không hiểu đâu."
Nói xong, cái chày gỗ nọ còn rất tự nhiên uống một ngụm rượu vang đỏ.
Ngay sau đó, anh ta liền bị sặc rượu.
Bởi vì anh ta đột nhiên nhận ra, cả bàn người bọn họ đã sớm quen thói quen trò gây rúng động trời đất của Du Hoặc rồi, giờ có thấy cũng chẳng lấy làm lạ. Buổi chiều đi hóng chuyện xem tình hình cụ thể với hồ sơ chi tiết, cũng chỉ có một mình anh ta.
Cao Tề, Triệu Gia Đồng cũng được, 021, 154 cũng không sao, cả buổi chiều họ đều ở trong phòng nghỉ ngơi của mình, đây chắc là vừa mới vào nhà ăn, vốn chẳng biết chuyện của A ra làm sao.
Từ góc độ của 922 có thể thấy được, anh ta một khi không cẩn thận sẽ làm lộ hai bí mật:
1. Du Hoặc là giám thị A. Chuyện này hẳn 021 và 154 không biết.
2. Anh ta biết Du Hoặc là giám thị A. Chuyện này thì không một ai biết.
Nhưng mãi đến khi anh ta rút giấy ăn chùi miệng, lại uống thêm hai ngụm rượu vang an ủi...... những người khác trên bàn cũng không có phản ứng gì đặc biệt hơn.
154 vỗ lưng anh ta, 021 khó hiểu mà hỏi: "Uống rượu cũng bị sặc nữa à?"
Triệu Gia Đồng hỏi anh ta có muốn uống chút nước lọc hay không, Cao Tề thì...... xem những người khác làm cho xong một lượt thì thu lại ánh mắt, tiếp tục uống rượu.
922: "?"
922: "???"
Phản ứng này cứ là lạ thế nào ấy?!
922 đầu đầy nghi vấn, thần sắc quỷ dị ngồi lặng ở đấy.
Lại một lúc lâu sau, cả bọn đều tự nhiên ngồi thành một bàn ngay hàng thẳng lối.
Xung quanh tiếng ồn vồn vã, chỉ có họ ngồi chờ lặng yên.
Cao Tề buông chai rượu đang rót trong tay xuống, vẻ mặt phức tạp mà nhìn Triệu Gia Đồng. Triệu Gia Đồng dùng khẩu hình đáp lại "Nhìn tôi làm gì", xong chị quay mặt quay sang nhìn 021 ở đối diện, 021 kinh ngạc trừng mắt với 922, 922 lại nhìn chằm chằm 154.
Tầng lớp bị hắt hủi nhất trong đám quả nhiên là tên 154 vừa mới nuốt miếng sườn dê xuống cổ họng, chỉ có thể thầm chửi hai tiếng mẹ nó trong lòng.
Ngay vào lúc này thì tuyên cáo tử vong của phòng 197 vang lên cắt ngang cuộc chuyện.
Tiếng động trên màn hình như đổ nước vào dầu, cả phòng ăn an tĩnh tức khắc ầm lên. Tiếng nghị luận xôn xao từ bốn phương tám hướng đổ về, phá tan bầu không khí trên bàn ăn.
"Tôi biết ngay mà, thể nào mà chả muốn spam tiếp!"
Một giám thị ở bàn bên chen vào bảo.
"Đúng vậy, quả nhiên là chẳng nghỉ ngơi lấy một ngày nào."
"Cái này bộ khó đoán lắm sao? Rốt cuộc thì tổng giám thị......"
Còn có người thế mà làm ra vẻ tiếc nuối than thở: "Sao lần này chỉ có hai dòng vậy?"
"Nhìn quen mắt một lần bốn năm dòng, đột nhiên giờ có mỗi hai dòng tôi cứ thấy không đúng lắm. Chắc tôi cần phải tỉnh táo lại thôi."
Trọng điểm của bọn họ chỉ dừng ở bốn chữ "thí sinh Du Hoặc", cụ thể nội dung tuyên cáo là gì, họ nào bận tâm nhìn cho kỹ.
Một lát sau, rốt cuộc mới có người kinh ngạc mà nói: "Úi trời đất quỷ thần ơi?"
"Sao thế?"
"Không không, mấy anh nhìn nhìn nhìn thử hai cái dòng kia đi! Nhìn xem là ai chết kia kìa."
Không chờ mọi người nhìn kỹ, thông cáo toàn dân của hệ thống đã đến tai họ ngay.
Trên màn hình xuất hiện một dấu chấm than thật to, tiếng hệ thống vang vọng khắp phòng ăn:
"Phòng thi 197, NPC Sherry, Sally đã tử vong, nên bài kiểm tra toàn phòng cũng sẽ ngưng lại, xin mời các giám thị có trách nhiệm lập tức đi tới phòng thi, đưa thí sinh mang về an trí nơi xử phạt tại chỗ giám thị, chờ giai đoạn kiểm tra thứ hai chính thức bắt đầu."
Mọi người yên tĩnh trong một chốc đã không thể ngăn được cơn kích động tràn trề.
***
Cùng lúc đó, tại phòng thi 197.
Bọn Du Hoặc an trí bé Sherry ở sân sau, đặt bé ngủ say giấc bên cạnh vườn cúc hoa non xinh xắn, cũng vì trong nhật ký cha mẹ cô bé từng nhắc đến, những đóa cúc hoa nhỏ xinh ở sau vườn chính là nguyện ước của bé, bé say mê chúng tự buổi nào rồi.
Đóa hoa mịn màng đung đưa trong làn gió đẩy một hồi lâu thì khôi phục lại vẻ đẹp nguyên vẹn đứng lắng.
Thật giống như một đứa trẻ vừa khóc quấy mệt mỏi thì lăn ra ngủ say.
Sau khi tuyên cáo tử vong được phát, Tần Cứu và Sở Nguyệt thoát khỏi trạng thái bị đồng hóa. Hai người đều vạn phần mệt mỏi, họ đỡ người bên hai chiếc sofa, vừa dựa vào một cái đã chìm vào giấc ngủ.
Du Hoặc lôi hai cái chăn từ phòng cho khách qua, vừa đắp lên người họ thì trên tờ giấy trả lời đang rơi bên cạnh đã có thay đổi mới.
"Lại cái đách gì nữa đây?" Dương Thư không chút khách sáo mà cất tiếng.
Nàng nhặt tờ giấy lên nhìn vào. Ở đó, bên cạnh đề thứ hai đã có một cái trứng ngỗng tròn vo, sau đó thì còn xuất hiện thêm mấy chữ dạng "đề thứ ba".
Tiếc rằng nó nghẹn những năm phút mà chỉ có thể phun ra một câu: Phòng thi gặp lỗi, tạm ngưng kiểm tra, chưa phân tích đề.
Dương Thư "khục" một tiếng thì bật cười, xách cái tờ giấy kiểm tra nát đó như một bài diễn văn truyền cảm mà đọc cho toàn đội viên nghe.
Rất nhanh đã có mấy dòng chữ lấp đầy chỗ trống trên tờ giấy, chứng tỏ hệ thống cũng đang tính điểm của giai đoạn đầu tiên.....
Dưới sự nỗ lực phối hợp trốn tránh của họ, tám người trưởng thành với chỉ số IQ bình thường mà chỉ trả lời đúng hai câu hỏi, tổng cộng là 18 điểm.
Trừ họ 2 điểm trên bài, trừ họ thêm 5 điểm tội khi dễ đề bài, chỉ còn mỗi 11 điểm.
Sau khi chấp bút con số 11 đỏ thẫm, một dòng chữ chẳng thể đỗi quen thuộc hơn xuất hiện:
Chỗ giám thị đã nhận được báo cáo vấn đề vi phạm quy chế tại phòng thi, tổ giám thị 922, 154, 021 hiện đang trên đường tới đây.
"Tổ?" Vu Văn đưa bài thi cho Du Hoặc, nói: "Lần đầu tiên em thấy ở sau giám thị còn có chữ tổ đó, anh ơi, anh nói thử xem lần này sẽ có bao nhiêu người phụ trách nhỉ?"
"Không biết." Du Hoặc nói: "Chắc bảy tám gì đó."
Phòng thi này của họ chỉ có tám thí sinh, giờ tính tới cả trường hợp mỗi một giám thị nhìn chằm chằm vào từng thí sinh thì vậy là cũng vừa đủ dùng rồi.
Nhưng sự thật đã chứng minh cậu đã xem thường cái chữ "tổ" này quá rồi.
Mười phút sau, tiếng chuông cửa đằng xa vang lên.
Vu Văn lòng đầy háo hức chạy tới cửa, sau đó lại bị một cú trời giáng đứng ngớ người ra ngay đó.
Ngoài cửa, 154 vẫn trưng bộ mặt xác chết như trước giờ, tay cầm tờ giấy báo cáo.
Đứng bên trái cậu ta là 922 và 021, còn bên phải là Triệu Gia Đồng và Cao Tề.
Nhưng đây không phải trọng điểm, mấu chốt nằm ở phía sau cậu ta......
Là cả một biển người nhìn không thấy điểm cuối cùng luôn!
Vu Văn trố mắt đứng nhìn, sau một lúc lâu mới hồi hồn kêu vọng vào phòng: "Anh ơi!! Hơn ba mươi mấy giám thị tới đây bắt mình kìa!"
Du Hoặc: "?"
Làm trò khùng điên gì thế này?
154 ngoài cửa trợn trắng mắt, đồng lòng cùng nói y như Du Hoặc.
Cậu ta cũng cảm thấy tất cả các vị đồng nghiệp đằng sau mình đây đều khùng điên hết rồi, một thí sinh vi phạm quy định mà đã "toàn quân xuất phát" cứ như tám đời chưa từng thấy thí sinh qua vậy.
Rõ ràng những người phụ trách các thí sinh quốc nội chỉ có vài ba mống bọn họ, cái nhóm này lại một hai nằng nặc tới đây góp vui nữa ấy chứ.
Vậy thì cũng được đi, nhưng sao lại bắt cậu ta biến thành hướng dẫn viên du lịch luôn vậy?
"Im lặng, muốn tám cái gì thì lát về rồi nói."
Cậu ta quay đầu cảnh cáo nhóm đồng nghiệp đáng xấu hổ kia.
Đáng tiếc, không có tác dụng.
Những người đó thấy Vu Văn là sửng sốt, sau đó liền mồm năm miệng mười nói tiếp: "Sao lại là thằng nhóc con này thế?"
"Cậu là ai?"
"A đâu rồi? Không phải phòng thi 197 là chỗ cậu ấy sao? Cậu từ đâu ra vậy?"
Miệng họ thì nhiều, còn vấn đề thì chỉ có một.
Vu Văn có đáp cũng đáp không xuể, chỉ nhớ được mỗi câu cuối mà trả lời: "Em trèo tường qua."
Nhóm giám thị sửng sốt giây lát, rốt cuộc cũng hiểu 1/8 từ đâu ra rồi.
Hoá ra là bọn họ luồn lách vào lỗ hổng nào đó rồi kẹt một lúc tám người ở đây luôn.
Có một người vừa hiểu ra, bảo: "Tôi biết rồi, thẻ tổ đội đây mà."
Vu Văn cũng không biết nói gì.
Đến từ bản năng của bạn học Vu, cậu thấy đã có hơn bốn giám thị lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi hột.
"Ừm, đúng là bọn em đã dùng thẻ tổ đội." Cậu gật đầu đáp.
Nhóm giám thị càng nổi bừng lòng thích thú, tiếng nghị luận càng nhiều hẳn.
Vu