THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon phết
Chương 34: VU DAO
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn
(◐‿◑)
Bọn họ vừa xuống xe đã đứng sững sờ ngay tại chỗ. Trước mắt họ là một con phố với hai bên cửa hàng cao tầng mọc san sát nhau. Các tòa cao ốc có chút cũ kĩ, giống như những cửa hàng tạp hóa đến từ thế kỷ trước vậy. Các tủ kính trong cửa hàng xám xịt, ánh đèn bên góc chạy lăn tăn thành một vòng sáng trên mặt kính.
Mọi thứ như trở về một thành phố cũ đã bị lãng quên vậy.
"Đây là chỗ nghỉ ngơi sao?" Mọi người bắt tài xế lại, không cho gã lên xe.
"Bắt tôi làm gì?" Tài xế chẳng mấy vui vẻ, gã gỡ mấy ngón tay còn đang vịn trên cánh tay mình xuống, bảo: "Chỗ nghỉ ngơi đó, không thấy ở đây có khách sạn sao?"
Công nhận là chiếc CMB rách nát này đang dừng trước cửa một khách sạn thật.
Phong cách của khách sạn thuộc dạng phổ biến rất dễ thấy, nó toạ lạc ở một góc rẽ, chim bay đầy cửa(*).
(*)Câu gốc là 门可罗雀, mang nghĩa nơi ít khách, vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim trước cửa. (Theo Baidu).
..... Thật ra không chỉ trước cửa đâu, mà là khắp cả con phố đều có thể giăng lưới bắt chim.
"Chỗ nghỉ ngơi thay đổi rồi à?" Mọi người kinh ngạc vô cùng.
"Nhà nghỉ đâu? Bà chủ Sở đâu rồi? Chúng tôi vất vả lắm mới có chút ấn tượng tốt với cô ấy đấy."
"Bà chủ Sở? Sở Nguyệt?" Có lẽ nhờ ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt ngăm đen của tài xế thế mà hồng hồng, nhưng rất nhanh thì sắc mặt gã đã sa sầm xuống, "Mọi người gặp qua cô ấy rồi sao? Đến giờ mà cô ta còn ở chỗ nhà nghỉ đấy à. Tổng cộng ở trong nước có năm cái, thường xuyên được thay phiên."
Du Hoặc: "Trong nước? Nước ngoài có kiểm tra nữa à?"
Tài xế chép chép miệng.
Gã giống như không muốn nói nữa, nhưng vẫn nể mặt Sở Nguyệt, cuối cùng vẫn mở miệng rằng: "Tất nhiên là có, người bên cạnh cậu chả phải người nước ngoài sao? Huống hồ còn có thi môn ngoại ngữ, dĩ nhiên là có phòng thi của nước ngoài rồi."
Những người vừa mới thi ngoại ngữ trong thôn im lặng nhìn gã.
Tài xế: "....."
"Mọi người là trường hợp hiếm gặp thôi." Gã lại bổ sung nói.
.
Du Hoặc quét mắt nhìn một vòng, tầng nào của toà cao ốc này cũng sáng chưng, nhìn như đã chật cứng người rồi.
"Có thể lựa chọn chỗ nghỉ ngơi không?" Hắn hỏi.
Tài xế đáp: "Tuỳ vào có phải là trường hợp đặc biệt hay không, trong năm chỗ nghỉ ngơi thì có nơi cực kì....."
Du Hoặc nhớ tới chỗ nghỉ ngơi lần trước, mặt không cảm xúc nói: "Cực kì nát?"
Tài xế: "..... chỗ của Sở Nguyệt cũng có hơi hơi....."
Du Hoặc trưng ra bộ mặt lạnh tanh.
Tài xế: "..... ừ thì cực kì nát."
"Chỗ nghỉ ngơi đó là chỗ duy nhất chẳng moi được tí ưu điểm nào cả." Tài xế cau mày lẩm bẩm, "Nếu không thì cô ta chẳng bị phạt vào đấy đâu...."
"Có điều những chỗ khác vẫn có ưu thế. Bên Sở Nguyệt là chỗ nghỉ ngơi số 1, còn chỗ nghỉ ngơi số 2 giống căn cứ quân sự vậy, vũ khí vô cùng nhiều. Đối với thí sinh mà nói, đó chính là thiên đường."
"Còn biểu tượng của chỗ nghỉ ngơi số 3 là sòng bạc, nếu số hên thì ghé qua nhìn thử xem. Còn không thì có thể tới tìm thẻ tuyển thẳng. Chỗ nghỉ ngơi số 4 thì nhiều khu ăn chơi, ở đó mấy ngày là quên mình đang đi thi luôn. Số 5 chính là chỗ này."
Giữa chân mày Du Hoặc nhíu lại, như có dự cảm xấu, "Ưu điểm chỗ này thì?"
Tài xế nói: "Siêu thị tương đối tiện lợi."
Mọi người: "Nhiều tiện lợi?"
"Năm đến chín phần không cần đợi."
"....."
Trần Bân nhịn không được nói: "Nói thật chứ, bây giờ ngay cả 0,1 điểm tôi cũng không muốn mất."
Tài xế: "Thì đó, đại đa số thí sinh đều giống cậu vậy. Cho nên bị đưa đến chỗ này coi như cũng xui."
Hoàng đế Châu Âu Du Hoặc liền quay mặt đi.
.
Mặc kệ nói như thế nào, chỗ nghỉ ngơi số 5 trông tốt hơn số 1 một tí.
Họ không nghĩ sẽ dùng từ "phồn hoa" để hình dung nơi này, nghe có hơi giễu cợt.
Nói tóm lại, thẩm tra ở khách sạn này nghiêm khắc hơn. Ở đây còn có trang bị máy tự động ngay cửa kính, khi thí sinh đi qua sẽ được tia hồng ngoại rà quét cả người.
Dựa theo nguyên tắc ưu tiên người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, Du Hoặc đứng tựa vào cửa chờ những người khác làm xong thì mới theo sau nhóm người cuối cùng đi qua.
Hắn chỉ vừa mới bước tới một bước thì đã có tiếng cảnh báo vang lên.
Cô gái lễ tân của khách sạn "cọ" một cái rồi đi đến, duỗi cổ trước mắt vị boss này, hỏi: "Cậu mang theo gì vậy?"
Du Hoặc xích lại gần: "Có ý gì?"
Mọi người cũng chẳng rõ nguyên do, lại sợ Du Hoặc có chuyện, thế là mọi người nháo nhào trừng mắt cảnh giác qua lễ tân.
Lễ tân vẫy vẫy tay với Du Hoặc: "Làm phiền bước qua đây, tôi phải kiểm tra."
Du Hoặc quăng balo đen lên mặt bàn rồi kéo khoá kéo, nâng nhẹ mi mắt: "Kiểm cái gì? Mở xem đi."
Gương mặt này đúng thật là chạm ngay vào tận sâu trong tim người khác mà. Cô gái lễ tân từ mặt xuống cổ đỏ như quả gấc, giải thích một chút: "À.... tự anh mở cũng được. Anh cố nhớ lại xem mình có đem đồ gì từ phòng thi về không?"
Mọi người chẳng hiểu gì sất.
Vu Văn nói: "Không thể nào, trong cái phòng thi xui xẻo đó chả có món nào bình thường cả, ai não úng mới mang về ấy, chúng còn không được xem là quà lưu niệm."
Cô lễ tân bị cậu chọc cười mới bảo: "Tính cả có những món đồ đi theo thí sinh ra khỏi phòng thi, trước kia cũng có qua, thiếu chút đã gây án mạng tại chỗ nghỉ ngơi. Thế là bắt đầu tra xét, xem như một loại nhắc nhở."
Trong lòng mọi người thầm giễu, chỗ nghỉ ngơi trước có tra đâu.
Nhưng mà giờ tiếng cảnh báo đã kêu rồi, cũng không thể cãi cùn được. Thế là mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không làm khó dễ với lễ tân nữa.
Cô gái nói chuyện với bọn họ rất thân thiện, lại đỏ mặt với Du Hoặc bổ sung: "Tôi biết anh chắc chắn là không cố ý, người bình thường ai lại đi làm chuyện này. Cho nên tốt nhất là tìm kiếm một chút, xem thử có đồ nào nguy hiểm bị trộ...."
Du Hoặc ngay cả mở cũng chưa thì đã móc ra một món đồ từ túi bên của balo: "Cái này à?"
"....."
Cô gái lễ tân đến chữ "trộm" cũng không thốt nổi nữa.
Nói đến tốc độ móc đồ, hiển nhiên anh đẹp trai này là tự mình ra tay.
Du Hoặc liếc Vu Văn một cái.
Vu Văn lâm vào tình trạng vô cùng lúng túng.
Không thể tin được! Nửa phút trước cậu vừa chửi anh mình bị não úng.
"Anh..... sao anh lại mang búp bê của bà lão Hắc đi chứ?" Vu Văn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Du Hoặc: "Tiện tay."
Vu Văn: "......"
Cái tay này cũng bừa quá nhỉ?
.
Trong tay Du Hoặc đúng thật là búp bê của bà lão Hắc.
Không phải hắn may con này, mà nó là con được đặt ở ngăn chót của giá gỗ. Trên chân nó có hoa văn hình hoa linh lan.
Mọi người bị tra tấn vài ngày, âu cũng đã có bóng ma tâm lí với con búp bê.
Giống như Vu Dao, Trần Bân cũng y như vậy, mặt bị doạ đến tái mét.
Ai lại có thể tưởng tượng được cho nổi, boss đi dạo ở phòng thi đã rồi còn muốn đem quà lưu niệm về.
Du Hoặc lại hỏi lễ tân: "Quy định không cho mang đi à?"
Lễ tân: "Chủ yếu là sợ các thí sinh ở chỗ nghỉ ngơi gặp nguy hiểm, nhưng nếu muốn thì anh có thể giữ lại."
Du Hoặc thu búp bê lại.
Lễ tân: "....."
Giữ luôn đi, đồ ngốc.
Mặt cô gái này cũng không đỏ nữa mà chỉ ngồi một bên gõ bàn phím lạch cạch, nhanh chóng đưa cho mọi người một chồng thẻ: "Thời gian nghỉ ngơi lần này là năm ngày, trên thẻ có để số phòng, xin chú ý không nên đi nhầm, tránh quấy rầy thí sinh khác nghỉ ngơi. Tầng thượng là nhà ăn, mở cửa 24/24. Bên cạnh đó nếu thí sinh có nhu cầu mua đồ dùng sinh hoạt hoặc đồ dùng kiểm tra thì xin mời tới cửa hàng mua sắm. Năm ngày sau, cũng chính là ngày cuối cùng mọi người nghỉ ngơi, cửa hàng bách hoá sẽ có chương trình giảm giá nhiều nhất vào lúc 7 đến 10 giờ sáng, những thí sinh có nhu cầu không nên bỏ lỡ."
Du Hoặc nhận thẻ xong liền lật qua mặt sau.
Quả nhiên giống y như đúc tấm thẻ của nhà nghỉ lần trước.
[Họ tên: Du Hoặc
Số báo danh: 860451-10062231-000A
Môn đã thi: Vật lý, Ngoại ngữ (2/5)
Tổng số điểm: 27]
Vu Văn cầm thẻ của mình đứng bên cạnh vò đầu: "Máy tính nội bộ của bài kiểm tra này có chút vấn đề à, rõ ràng người trả lời được điểm nhiều nhất, tại sao mọi người lại được cho điểm bằng nhau."
Hơn nữa Du Hoặc đã mua đồ qua rồi, dưới hai lần kiểm tra y hệt nhau, hắn vẫn là người thấp điểm nhất.
Trần Bân chen vào nói: "Không phải bài kiểm tra nào cũng vậy đâu, ít nhất là một trong năm vòng sẽ được tính điểm riêng, ai làm được tính điểm cho người đó. Tôi đã từng gặp rồi."
Vu Văn: "Sau đó thì sao? Lấy được bao nhiêu?"
Trần Bân vẻ mặt buồn bực: "3 điểm."
Mọi người bị thông tin này doạ sợ thót tim, mãi đến khi đi thang máy thì họ vẫn im thin thít.
.
Phòng của bọn họ ngay ở dưới nhà ăn, quả thật rất tiện lợi.
Lúc mọi người đang đi tìm phòng, ông Vu bỗng nhiên nói: "Ủa, không đúng nha."
"Cái gì không đúng?"
"Búp bê đưa hết cho thôn dân rồi, nếu con mang về một con thì tất có một người không có? Thế sao chúng ta lại được toàn điểm vậy?"
Du Hoặc nói: "Dư một con."
"Hả?"
Du Hoặc giơ búp bê trong tay lên nói: "Búp bê này không khớp với thôn dân nào cả."
Mọi người sửng sốt một chốc, nháo nhào chú ý hoa văn trên đùi của búp bê.
"Lúc trước, khi chúng ta phân tích xem búp bê là ai thì không có con này. Nếu không thì hoa văn lớn như vậy chẳng lẽ còn không thấy."
Du Hoặc nói: "Con không bỏ con này vào."
"Nếu đã nói như vậy, con này cũng được bà Hắc đưa à?" Vu Văn hỏi.
Du Hoặc: "Ừ"
"Sao lạ vậy! Tổng cộng có 18 hộ nhà, 19 người nếu tính luôn con gái (*) của trưởng thôn. Bà Hắc đưa chúng ta 20 con lận sao? Bà ta không đếm lại sao? Hay là cố tình bỏ vào để chúng ta làm sai?"
(*)Mình có nhớ là mẹ của trưởng thôn mà nay lại thành con gái rồi?
Du Hoặc nhéo