Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
9 giờ, màn đêm đen như mực.
Đường Ninh ở trong bữa tiệc độc thân cuối cùng có uống hơi nhiều, cho nên được vị hôn phu mang về chung cư, chỉ là khi cô đau đầu mở mắt ra lại nhìn thấy một đôi nam nữ dưới ánh đèn mong manh đang động tình hôn nhau.
Đường Ninh như bị sét đánh trúng, ngây dại nhìn hai người đang ngồi ở mép giường hôn đến long trời lở đất, trong lòng cô phẫn nộ như muốn bung vỡ ra.
“Vũ Nhu, đừng ồn ào nữa, Đường Ninh vừa mới ngủ đấy.” Người đàn ông khắc chế bản thân đưa tay xoa eo cô gái.
“Thế nào? Sợ vị hôn thê của anh tỉnh lại hả?” Mặc Vũ Nhu tức giận hỏi lại: “Ngày mai các người kết hôn rồi, đêm này anh phải cho em.”
“Bảo bối à, đừng làm rộn nữa, chúng ta đi phòng khác đi.” Người đàn ông dỗ cô gái kia.
“Không cần, em muốn ngay tại chỗ này! Em muốn phải làm ngay trước mặt cô ta!” Mặc Vũ Nhu nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi của người đàn ông, hai người lại ôm nhau thành một đoàn.
Đường Ninh nhịn đến khi nước mắt tuôn rơi, cô không cách nào nghĩ tới vị hôn phu ngày mai cùng cô kết hôn lại mang bồ nhí yêu đương vụng trộm ở trên giường của cô.
“Ngoan, chúng ta đi phòng tắm, không phải em thích làm nhất ở bồn tắm sao?”
“Vậy anh đi vào xả nước trước đi!” Mặc Vũ Nhu đẩy lồng ngực người đàn ông, chờ đến khi anh ta đi rồi, cô ta mới tới trước giường Đường Ninh, cúi đầu cười lạnh: “Đường Ninh, ngày mai tôi sẽ không để cho Vũ Phàm có cơ hội đăng ký kết hôn với cô đâu, bởi vì tôi mang thai rồi, anh ấy là của tôi.”
Đường Ninh nắm chặt nắm đấm cố nhịn không để mình phát ra âm thanh, chờ tới khi trong phòng tắm truyền đến tiếng rên rỉ nhiệt tình của hai người kia, lúc này Đường Ninh mới cảm thấy cả người mình như tan vỡ.
Ba năm trước cô vẫn là người mẫu đệ nhất Thịnh Kinh, nhưng vì người đàn ông này, cô từ bỏ tất cả, nhường vị trí người mẫu cho Mặc Vũ Nhu, thì ra là cô tự mình làm áo cưới cho người khác. Không, cô đang nằm mơ, là ác mộng mới đúng, chờ tỉnh lại là hết thôi.
Đường Ninh cố gắng lừa mình dối người, nhưng chờ đến nửa đêm Mặc Vũ Nhu lấy lý do không khỏe mà kéo Hàn Vũ Phàm rời đến khách sạn, mà Hàn Vũ Phàm sạch sẽ, lưu loát ném cô mà đi.
Nhưng ngày mai là ngày bọn họ hết hôn mà.
Chua xót cười một tiếng, sáng hôm sau Đường Ninh quyết định giữ nguyên kế hoạch lái xe tới Cục dân chính, sau khi xuống xe lại gọi cho Hàn Vũ Phàm nhưng lại nhận được câu nói lạnh băng: “Mặc Vũ Nhu bị ngã khi đang ở sân khấu, anh xử lý chuyện quan trọng trước, đăng ký thì chờ hôm sau lại nói.”
Không có hôm sau nào hết! Đường Ninh tuyệt vọng thầm nhắc nhở bản thân.
Đường Ninh xoay người, đeo kính râm lên muốn rời đi lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi về phía ngược chiều với cô, thân hình cao ráo của anh được khoác lên bằng tây trang màu xanh nước biển, túi tiền nơi ngực có xếp một chiếc khăn màu rượu đỏ, nhìn xuống phía dưới, hai chân dài thẳng tắp công thêm đôi giày da mũi nhọn màu nâu sáng bóng.
Người đàn ông này… khiến người ta cảm thấy bị áp bách giống như đế vương cao quý thời Trung cổ vậy.
Nhất là khi anh tới gần, tuy đeo kính râm che mắt nhưng mà… khuôn mặt cương nghị kia, còn đôi môi mỏng gợi cảm nữa thật sự khiến người ta điên cuồng.
Đường Ninh nhận ra người đàn ông này, là Mặc Đình – Tổng giám đốc công ty giải trí Hải Thụy, lúc cô vẫn còn danh tiếng từng gặp anh một lần ở bữa tiệc.
Hôm nay anh cũng kết hôn hả?
“Tổng giám đốc, Trì tiểu thư không trình diện đúng hạn...Đến muộn mười phút!” Phía sau, trợ lý đi theo cung kính báo cáo với anh.
“Gọi điện thoại nói cho Trì gia, kết hôn còn đến trễ thì mãi mãi không cần tới.” người đàn ông lãnh khốc nói.
“Nhưng mà Chủ tịch nói hôm nay anh nhất định phải kết hôn, còn cưới ai ngài ấy không phản đối…” trợ lý có chút lo lắng nói.
“Lại từ trong đám thiên kim chọn ra một người, tôi chỉ cho cậu 30ph thôi…” người đàn ông đáp, trông anh có