Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nhưng hiện tại em không muốn công khai quan hệ giữa em và Mặc Đình.” Đường Ninh trầm ổn nói, gương mặt tươi cười tự tin nói: “Mượn tiếng của Mặc Đình em có thể một bước lên trời nhưng mà người khác sẽ chỉ nói em là vợ của Mặc Đình mà không phải là người mẫu Đường Ninh. Ba năm trước em có thể trở thành người mẫu số 1 của Thịnh Kinh, ba năm sau em vẫn có thể nổ lực như trước kia, lấy về thứ vốn thuộc về em.”
“Chị Long, nếu em nguyện ý giúp em, như vậy chúng ta cùng tiến cùng lùi, nếu chị không muốn em sẽ không miễn cưỡng, em sẽ giúp chị chấm dứt hợp đồng với Thiên Nghệ, sau đó chị sẽ tìm được công ty tốt hơn.”
“Em nói cái gì vậy? Chị đương nhiên muốn ở lại bên cạnh em, trở thành quản lý của siêu mẫu quốc tế.” chị Long kiên định nói với Đường Ninh: “Nhưng mà em còn muốn ở lại giải trí Thiên Nghệ hay sao?”
“Chị nói xem?” Đường Ninh cho cô ấy một ánh mắt, khiến chị Long có thể hiểu ra: “Hàn Vũ Phàm lợi dụng em nhiều năm, dù thế nào em cũng… đòi trở về.”
Chị Long vừa nghe trực tiếp cười lăn, dựa vào người Đường Ninh run cả người: “Đường Ninh, chị phát hiện nhiều năm trôi qua chị không hiểu rõ em rồi, không nghĩ tới em phúc hắc như thế, sau đó chúng ta phải làm sao đây? Tung video hả?”
“Không… giành quyền phát ngôn, chính xác mà nói chính là dành lại mọi thứ từ tay Mặc Vũ Nhu, đến lúc đó fan của Mặc Vũ Nhu nhất định sẽ phản công, video sẽ dùng vào lúc đó.”
“Chị Long, phải vất vả cho chị rồi, clip buổi biểu diễn Crown Star kia chị cắt nối biên tập sau đó tung lên mạng đi.”
“Đây là chuyện nhỏ, ok!” chị Long vừa nghe hai mắt liền tỏa sáng, liên tiếp gật đầu, càng quan trọng hơn là cô phát hiện Đường Ninh không giống với trước kia nữa, trước kia cô ấy luôn dịu dàng yếu đuối, nhưng không nghĩ tới lúc cô ấy mạnh mẽ lên lại giỏi như thế.
Hai người trò chuyện xong, Đường Ninh để lt đưa chị Long về nhà, mà cô từ sofa đứng lên quay về phòng ngủ thơm ngát. Mặc Đình vừa thay quần áo ngủ xong, lúc này đang ngồi trên sofa, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, góc mặt góc cạnh cương nghị hoàn toàn như bức điêu khắc thật khiến người ta không nhịn được tim đập rộn lên.
Đường Ninh có hơi khẩn trương nhưng vẫn tới ngồi xuống cạnh Mặc Đình, Mặc Đình không ngừng động tác uống rượu nhưng mà… anh đột nhiên nhấc tay ôm vai Đường Ninh, sau đó hôn cô, trực tiếp miệng đối miệng để Đường Ninh nhấm nháp được hương thơm rượu đỏ trong miệng anh.
Đường Ninh không kịp phản ứng bị sặc đỏ cả mặt, Mặc Đình cười khẽ, không ngừng hôn lên chop mũi của cô: “Tửu lượng quá kém, sau này tham gia mấy bữa tiệc sẽ không tốt, phải luyện…”
Đường Ninh chống lên ngực anh, dựa vào người anh nói: “Vậy Mặc tổng nói phải làm sao bây giờ?”
“Mỗi ngày một ly, thế nào?”
“Dùng cách vừa rồi hả?” Đường Ninh hơi nhướn mày.
Mặc Đình không nhịn được cười khẽ, gật đầu: “Thích không?”
“Có.” Đường Ninh gật đầu.
“Vậy được rồi.” Nói xong, Mặc Đình cầm ly rượu, dựa theo phương thức vừa rồi lại cúi người, nhưng mà… lần này bọn họ không hề tách ra mà hôn tới mức khó bỏ, xem sofa trở thành giường.
Lúc nụ hôn của Mặc Đình, nhỏ vụn dày đặc từ chỗ này sang chỗ khác, Đường Ninh chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, ý thức dần bay xa, từ trước tới nay cô chưa bao giờ có cảm giác điện giật như vậy, cả người xụi lơ như bùn nhão. Bên trong mê loạn, cô chỉ có thể nhìn thấy chop mũi của anh, còn có đôi môi mỏng mềm mại đó nhưng cô còn cảm nhận được cánh tay hữu lực của anh, còn có…
“Mặc…Đình…đi trên giường, em không muốn… ở trên sô pha.”
Nghe được cô năn nỉ, Mặc Đình bỗng nhiên ngừng lại, nhìn đôi chân thon dài của cô, xinh đẹp như đuôi cá vậy, vì thế anh cố nén dục vọng dùng áo tắm dài bọc người cô lại nhanh chóng vào phòng tắm đặt cô vào bồn.
“Làm sao vậy?”
Mặc Đình mặc áo choàng tắm, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, nâng cằm cô lên: “Anh muốn trái tim em trước, anh muốn khi trong lòng em chỉ có mình anh thì anh mới để em hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh.” Nói xong, Mặc Đình dứng lên nhưng Đường Ninh lại duỗi tay giữ chặt khăn choàng