Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khóe mắt Lâm Vi vẫn còn vương nước mắt, một lúc sau chờ cô ta đứng lên, nghĩ nghĩ vẫn báo cáo cho Đường Ninh: “Thứ 3 ngày 26.”
“Có phải Mặc Vũ Nhu để cô đẩy lùi hết mọi hoạt động của tôi hay không?” Đường Ninh suy đoán nói.
“’Đúng thế…”
“Nhớ kỹ chuyện lần này, còn có mỗi hợp đồng hợp tác đều giữ lại hết cho tôi, cuối tuần tôi cần dùng.” Đường Ninh bình tĩnh phân phó: “Nếu cô còn chút phát đoán thì cũng biết đi theo tôi tốt hơn hay là Mặc Vũ Nhu tốt hơn, chỉ là tiểu tam thì mãi mãi đừng nghĩ bước lên sàn biểu diễn quốc tế.”
Lâm Vi nghe Đường Ninh nói xong, trong đầu hiện lên suy đoán, dạo này Mặc Vũ Nhu liên tiếp xảy ra chuyện mà danh tiếng của Đường Ninh ngày càng cao, đoạn đường này Mặc Vũ Nhu đều dựa vào giả vờ đáng thương lấy sự đồng tình nhưng Đường Ninh… lại dẫm lên Mặc Vũ Nhu mà trùng sinh.
Lâm Vi cân nhắc thiệt hơn, quyết định vẫn nên đi theo Đường Ninh: “Tôi sẽ chuẩn bị tốt cho cô.”
Đường Ninh gật đầu, vừa chuẩn bị rời đi, nhưng tới cửa, cô nghĩ tới gì đó liền quay đầu cảnh cáo Lâm Vi: “Nếu cô không có bản lĩnh xử lý tốt nguy cơ từ quan hệ quần chúng thì không cần hủy hoại danh tiếng của tôi.”
Một câu ngắn gọn, không thể tránh được mình bị hãm hại lúc nào thì không cần chạy khắp nơi quyến rũ đàn ông.
Sắc mặt Lâm Vi trắng bệch, cô ta lần đầu tiên gặp được nghệ sĩ mặt không đổi sắc mà tính toán thiệt hơn cho bản thân, xem ra, Mặc Vũ Nhu ngoại trừ quyến rũ đàn ông thì chẳng có năng lực gì, cô ta cứ chờ tòn bộ giải trí Thiên Nghệ bị Đường Ninh dọn dẹp đi.
Từ công ty đi ra, thời gian vẫn còn sớm, Đường Ninh quay trở lại xe, sắc mặt có chút mệt mỏi, chị Long đau lòng thay cô: “Cãi nhau với Hàn Vũ Phàm hả?”
“Hàn Vũ Phàm nói chia tay rồi.” Đường Ninh bình tĩnh đáp, nhưng cô lại không muốn bộc lộ cảm xúc của mình nên dựa vào ghế nhắm hai mắt: “Chị Long, chị biết không, lúc Hàn Vũ Phàm nói ra những lời này nhẹ nhàng, bâng quơ như trẻ con đọc sách giáo khoa vậy.”
“’Còn muốn tuyết tàng em 3 năm nữa chứ.”
“Sao tên cặn bã kia có thể vô sỉ vậy chứ? Anh ta không sợ trời đánh chết sao?” Chị Long nổi giận mắng, thấy Đường Ninh khó chịu, cô chỉ có thể khuyên bảo: “Không cần khó chịu vì loại đàn ông đó, dù sao sớm hay muộn em cũng trả lại cho tên cặn bã đó gấp 10 lần.”
“Em vẫn chưa thể khống chế cảm xúc một cách tự nhiên được, đưa em về nhà đi.” Đường Ninh nhỏ giọng năn nỉ.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”
Hàn Vũ Phàm bạc tình tuyệt đối không chỉ để cô đi quảng bá sản phẩm rác rưởi, trong lòng Đường Ninh rõ ràng, chỉ cần Mặc Vũ Nhu mở miệng, anh ta càng làm được chuyện không giới hạn hơn, cô cần phải phá hỏng Mặc Vũ Nhu hoàn toàn.
Lúc Mặc Đình về nhà thì đã là 8h, chẳng qua hôm nay về nhà không ngửi được mùi hương đồ ăn, chỉ cảm thấy cả nhà chìm vào quạnh quẽ, vốn anh cho là Đường Ninh chưa về nhưng vào phòng anh nhìn thấy cô an tĩnh nằm trên giường, nhất định là chịu uất ức rồi.
Mặc Đình ngồi xuống mép giường, Đường Ninh cảm nhận được hơi thở quen thuộc liền ngồi dậy ôm lấy anh.
“Muốn khóc liền khóc đi, khóc ra mới dễ chịu.” Mặc Đình vỗ vai cô trấn an.
Đường Ninh vẫn luôn nén vào lòng, nhưng bị Mặc Đình an ủi một câu, cảm giác uất ức trong người vỡ ra, cô khóc lên thành tiếng: “Thật xin lỗi, rõ ràng em đã đồng ý với anh sẽ không khóc vì những chuyện không đáng…”
“Khóc đi, khóc đi…… ngoại trừ anh em còn có thể dỡ bỏ ngụy trang trước mặt ai nữa sao?” Mặc Đình cổ vũ cô, có lẽ là bàn