Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cút…
Nghe được chữ này, Hàn Vũ Phàm chỉ cảm thấy chấn động, bởi vì Đường Ninh chưa bao giờ dùng tư thái nhìn từ trên cao xuống, nói nặng lời với anh ta, còn dùng tư thái cả đời này anh ta đều không thể với tới được.
Hàn Vũ Phàm chỉ cảm thấy mình giống như đám trẻ trâu nhảy nhót làm trò cười cho người ta, lộ ra bộ mặt đáng kinh tởm nhất ở trước mặt Đường Ninh, còn dương dương tự đắc, cho rằng mình vô địch thiên hạ.
Điều càng làm cho anh ta khó chấp nhận được là, anh đã từng mắng Đường Ninh là tiện nhân, nhưng hôm nay, hai chữ đó giống như bàn tay nóng rực, đập thẳng vào trên mặt anh ta.
Hàn Vũ Phàm còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thấy Mặc Đình và Đường Ninh nắm chặt tay nhau, anh ta mở miệng ra, nhưng không thể thốt ra được lời nào cả, anh ta chật vật bò từ dưới đất dậy, rời khỏi nhà hàng sang trọng trong ánh mắt cười nhạo của tất cả mọi người.
Sau khi đi ra, anh ta trốn ở chỗ tối, đấm mạnh vào trên tường, nhưng cho dù anh ta có hối hận thế nào đi nữa, anh ta cũng không còn đường quay đầu lại nữa, bởi vì anh ta không chỉ thân bại danh liệt, mà ngay cả tự ái cũng đã mất…
Đây chính là cái giá của vụng trộm, cái giá của ngoại tình, đây chính là sự lựa chọn của anh ta, nhưng báo ứng vẫn đi theo sau lưng anh ta.
Không lâu sau, Mặc Đình và Đường Ninh cũng rời khỏi nhà hàng, Hàn Vũ Phàm nhịn một lúc lâu, vẫn đuổi theo, nhưng anh ta lại bị Lục Triệt ngăn cản: "Anh còn chưa từ bỏ ý định hả?"
Đúng vậy, Đường Ninh và Mặc Đình đã sớm là vợ chồng rồi, anh ta làm như vậy, thì có ý nghĩa gì chứ? Đường Ninh đã gả cho người đàn ông tốt nhất Thịnh Kinh, người đàn ông này có thể cho Đường Ninh tất cả những thứ cô ấy mong muốn!
"Tôi chỉ muốn bồi thường Đường Ninh một số thứ, mặc kệ thứ gì cũng được "
"Không cần." Lục Triệt lạnh lùng nói với Hàn Vũ Phàm: “Có tổng giám đốc chúng tôi bảo vệ, phu nhân sẽ không còn phải chịu khổ nữa, anh đừng nghĩ rằng tổng giám đốc của chúng tôi giống với anh!"
"Không…"
"Lục Triệt."
Đường Ninh dường như nghe thấy đoạn đối thoại giữa Hàn Vũ Phàm và Lục Triệt, cô gọi Lục Triệt qua, Lục Triệt nghe xong lời căn dặn của hai người, rồi mới hỏi Hàn Vũ Phàm: "Phu nhân muốn biết, anh phát hiện ra Mặc Vũ Nhu và Lý Dục có quan hệ bất chánh từ khi nào?"
"Khách sạn Champagne, phòng số 3029, bị tôi bắt gian tại giường, khách sạn có camera giám sát."
"Cám ơn." Đường Ninh nói hai chữ này xong, đóng cửa xe lại, cô không nhìn Hàn Vũ Phàm nữa, không thèm quay lưng lại.
Hai tiếng cám ơn này, lại khiến Hàn Vũ Phàm cảm thấy như được cứu chuộc, trái tim cũng thoải mái hơn.
Tại sao đến lúc này, anh ta mới có thể hiểu được điểm tốt của Đường Ninh?
Đường Ninh… Đường Ninh…
Hàn Vũ Phàm nhìn chiếc xe thể thao của Mặc Đình rời đi, anh ta dõi mắt nhìn theo bóng của chiếc xe khuất dần, anh ta đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, bởi vì anh ta biết, anh ta không thể nào đoạt lại Đường Ninh từ trong tay của Mặc Đình.
Trên thực tế, sở dĩ Đường Ninh nói cám ơn Hàn Vũ Phàm, hoàn toàn là căn cứ vào phép lịch sự với người xa lạ, cô phải tỏ rõ lập trường của mình cho Mặc Đình biết, tất cả quá khứ đều đã qua rồi, cô sẽ cố gắng nhìn về phía trước, sóng vai với Mặc Đình.
"Mặc Đình..."
"Đừng hối hận, bởi vì đó là một phần quá khứ của em." Mặc Đình vừa nhìn đã thấu tâm tư của Đường Ninh, anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô: “Nếu em không thể nào quên được, vậy em hãy tự tìm cho mình một lý do hợp lý, tất cả những đau đớn mà em phải chịu, đều là vì gặp được anh."
Đường Ninh bật cười, bị những lời này của Mặc Đình chọc cười: "Mặc tổng, cám ơn anh đã đối xử tốt với em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mặc phu nhân, em quá khách khí rồi." Mặc Đình nghiêng đầu, hôn lên vành tai của Đường Ninh.
Đường Ninh an tâm nằm trong vòng tay của Mặc Đình, cô không lo lắng Hàn Vũ Phàm sẽ phơi bày quan hệ của hai người bọn họ ra ngoài ánh sáng, ngoài chuyện sẽ không có ai tin tưởng lời của anh ta, Mặc Đình đã chuẩn bị xong các biện pháp đề phòng cần thiết rồi.
Mặc dù Hàn Vũ Phàm đã thất bại, nhưng khốn cảnh của cô vẫn chưa được giải quyết.
Cô vẫn là người phụ nữ leo lên