Edit: Yunchan
Si Diên thấy Kinh Niên không bị uy hiếp mà trái lại còn dắt Thi Ngũ gia sát phạt tới đây, hắn vẫn nhìn thẳng hai người không chút hoang mạng, chếch đầu né cú đâm thẳng yết hầu, tay phải chắn ngang hất phăng hai quyền đấm nghiêng vào sườn, sau đó trượt lui vài thước.
Thi Ngũ gia lộn một vòng, phóng sượt qua đỉnh đầu hắn, đá xoáy giữa không trung, quét thẳng tới bên eo, một cước này lực xoáy rất mạnh cuốn theo tiếng gió rít vù vù. Si Diên không dám đỡ đòn, hai chân nhảy vọt lên, gối ép sát trước ngực, khiến một cước này đá sượt qua mũi chân hắn. Không chờ hắn rơi xuống đất, Kinh Niên đã run trường kiếm đâm thẳng tới trước ngực hắn, Thi Ngũ gia xoạt chân quét hụt, lại mượn lực quay thêm nửa vòng, lưng hướng về kẻ địch gập nghiêng người tới trước, chân khác tung một cú đá hậu, gót chân nhắm thẳng hàm dưới kẻ địch. Si Diên trước sau thọ địch, bèn lách người qua phải, đầu vai sụt xuống, “Keng” một tiếng, mũi kiếm đâm trượt qua đầu phượng trên vai giáp, tiếp đó thân thể hắn ngửa ra sau, né gót chân đang đá tới.
Qua thêm mấy chiêu, Si Diên thấy họ từng chiêu đoạt mạng, kiếm pháp quyền chưởng tàn nhẫn tột cùng, cũng không sợ phản kích dội lại làm bị thương. Thấy thế hắn vòng qua trường kiếm, đánh áp sát với Kinh Niên, năm ngón tay móc thành trảo, vồ tới liên hoàn, có ý đồ cướp trường kiếm trong tay cô. Hai người đánh nhau quá sát, hơn nữa động tác ra đòn của Si Diên cực nhanh, ỷ vào Thi Ngũ gia hành sự theo phù chú, không phân biệt rõ vị trí, thế là hắn thoắt trái thoắt phải né trước tránh sau, lẩn quẩn quanh người Kinh Niên. Trong chốc lát, Kinh Niên gặp phải chiêu hiểm, bị buộc phải lùi lại liên tục.
Đúng lúc này, ba cây ngân châm phóng tới ba huyệt Thái Dương, huyệt Ti Trúc Không(*), và huyệt Nhĩ Môn(**). Hắn vội vàng giật lùi lại, ngửa cổ ra sau, ba cây châm sượt qua sát mặt. Kinh Niên chớp thời cơ nhảy lùi vài cái, kéo dãn cự ly, đồng thời nghiêng đầu nói tiếng cảm ơn với Huyền Ảnh đang quần nhau trong đàn thi. Thi Ngũ gia sải bước tiếp cận giữa lưng Si Diên, hai tay rút về đặt ở trước ngực, lòng bàn tay hướng ra ngoài, một chiêu “Song chưởng dời núi”, thúc mạnh tới trước.
(*) Huyệt Ti Trúc Không nằm ở chỗ lõm bên ngoài đuôi lông mày.(**) Huyệt Nhĩ Môn nằm ở ngay phía trước rãnh trên bình tai.Si Diên không tránh kịp, đành xoay người lại xuất chưởng, hai chưởng đập vào nhau, Si Diên tức thì bị dội ngược lại bay vọt ra sau hơn trượng, lúc rơi xuống đất ngã lùi thêm mấy bước liền, vất vả lắm mới đứng vững được, hắn chỉ cảm thấy mỗi khớp xương trên cánh tay đều bị chấn động tới run bần bật, còn Thi Ngũ gia vẫn bất động như núi, ai cao ai thấp, nhìn thôi đã biết.
Trên chiến trường Si Diên nổi danh bất bại, từ trước tới nay luôn kiêu ngạo với thân thủ của mình, hắn lấy sức mạnh để phục chúng nhân, kẻ mạnh mới có thể đoạt được thiên hạ. Ngang dọc sa trường nhiều năm, từ lâu hắn đã luyện được một thân gân cốt sắt thép, chỉ cần vận khí toàn thân là đao thương bất nhập. Từ khi luyện được cơ thể kim cương bất hoại này, đã có ba năm da thịt không tổn hại, nào ngờ lại chịu nhục tại đây, bị một con cương thi làm giảm uy phong. Trong lòng rất căm tức, hắn lập tức chộp tay phải lên đầu phượng trên vai trái, cầm lấy chiếc lưỡi đỏ thè ra bên ngoài miệng phượng, rút con đao nhọn trong đó ra. Đầu phượng thoạt nhìn không khác gì với vai giáp thông thường, song bên trong lại có huyền cơ. Kết cấu bên trong cổ họng phượng thật ra giống như vỏ đao, cán đao thiết kế thành hình ngọn lửa, cắm vào trong lưỡi phượng, nối liền một thể với đầu phượng. Bình thường đi lại trong cung, không tiện mang theo binh khí thì lấy thứ này hộ thân.
Lúc này, Thi Ngũ gia xông lên trước, Kinh Niên giơ cao trường kiếm, đánh thế gọng kìm. Si Diên đổi đao qua tay trái, đâm tới tấp về phía Thi Ngũ gia, tay phải tháo đầu phượng trên vai xuống cầm trên tay vung qua bên, đỡ mũi kiếm. Thi Ngũ gia nghiêng người né đao phong, rồi sụp người xuống chui vào dưới cánh tay Si Diên, giáng ba quyền lên bụng.
Si Diên co người lại, thoát một quyền, đầu phượng lượn xuống nửa vòng, bốp bốp hai tiếng, hai quyền đấm lên mặt phượng, làm lõm vào hai lỗ trũng. Kinh Niên nhân cơ hội vung kiếm rạch tới cổ hắn, Si Diên giơ ngang đao lên, choang một tiếng, hai lưỡi bén va chạm, Kinh Niên chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, thiếu chút nữa không cầm nổi kiếm, kêu lên: “Mạnh quá!!”
Si Diên phấn chấn hẳn lên, giơ đao nhắm đầu cô đánh xuống, Kinh Niên vội vàng cầm kiếm đỡ, nhưng ý thức được sức mình cố mấy cũng không sánh bằng, nếu lấy kiếm đỡ đao thì thể nào cũng bị đè nghiến xuống đầu. Một giây chần chừ này đã làm vuột mất cơ hội né đòn, cô chỉ kịp nghiêng đầu đi, nhưng lại lộ ra vai phải. Si Diên vận sức cực mạnh, chỉ mong có thể xẻo từ vai tới nửa người dưới. Đúng lúc này Thi Ngũ gia vòng qua ngăn cản của đầu phượng, quỳ một chân, khụy người che trước Kinh Niên, đan hai cánh tay lại giơ qua đầu, một đao kia chém vào chỗ giáp nhau của hai cánh tay, “keng” một tiếng, lưỡi đao bị hõm vào một lỗ, lòng bàn tay Si Diên rúng động, cảm giác hệt như chém vào tảng đá.
Kinh Niên sợ tới nỗi toát mồ hôi lạnh, bất chấp đang đánh nhau lập tức kéo tay của Thi Ngũ gia xuống kiểm tra, thấy chỗ khuỷu tay hằn hai vết đỏ, mặc dù không chảy máu nhưng cũng khiến cô đau lòng muốn chết, trợn mắt trừng Si Diên, chửi: “Đồ tặc tôn! Coi bà nội ngươi băm ngươi thành nhân bánh bao!”
Chửi xong xách kiếm nhào tới.
Si Diên bị cản một đòn, ngơ ngác nhìn chỗ lõm trên lưỡi đao hãy còn sửng sờ, lúc nghe thấy tiếng mắng của Kinh Niên thì ngẩng đầu lên, thấy trước mắt ánh kiếm chói lòa, cuốn theo bão tố, giống như mười đóa hoa băng đồng loạt nứt ra. Trong cơn khiếp hãi, hắn quơ đao cản trái đỡ phải, nhưng nào biết Kinh Niên giương đông kích tây, hư hư thật thật, thân như yến lượn băng qua dương liễu, chiêu thức bộ pháp biến hóa chớp nhoáng, khiến cho người xem hoa cả mắt.
Si Diên luống cuống tay chân, đành phải lùi liên tiếp ra sau, trong lúc né tránh bên ngoài cánh tay và bắp đùi trúng ba bốn kiếm liền. Càng chiến càng hăng, động tác Kinh Niên càng lúc càng nhanh, múa Linh Xà kiếm thành một vòng bóng trắng. Si Diên không nhìn rõ đường đi của kiếm, chưa kể Thi Ngũ gia quyền cước trợ trận, đừng nói là tấn công, ngay cả thủ cũng không thủ được. Hắn cuống tới nóng nảy, mắt thấy khó giữ được tính mạng, dứt khoát ném phăng đầu phượng làm lá chắn đi, dốc hết sức mạo hiểm với gió kiếm mưa quyền.
Ngay lúc này, một chùm sáng bạc bắn tới bên này, Kinh Niên cảm thấy trời đất đảo điên, tay chân run bần bật không nghe theo sai khiến, trường kiếm tuột tay rơi choang xuống, lúc chạm đất lập tức hóa thành ba tấc đoản kiếm, Linh Xà thoát khỏi thân kiếm quay về trong vạt áo cô. Thi Ngũ gia cũng cứng thẳng người, cánh tay phút chốc vung mở ra ngoài, lát sau lại đột nhiên rũ xuống như trúng phải thuật định thân, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được.
Kinh Niên không cách nào quay đầu, liếc qua khóe mắt nhìn về hướng chùm sáng bắn tới, chỉ thấy Đề Ngự Sử bê một mặt kính chiếu tới, khung kính xanh thẫm như ngọc bích, có hình tròn ôm lấy mặt kính kình bầu dục, bên trên khắc hai con du long, đầu đuôi giao nhau, trên mắt của một con rồng khảm một đôi minh châu, con còn lại trống rỗng.
Kinh Niên hướng về mặt kính, cảm thấy mắt đau rát, chỉ nhìn giây lát đã không mở mắt nổi, thoáng nhìn qua Thi Ngũ gia cũng hệt như mình, trong bụng thầm kêu hỏng bét.
Đề Ngự Sử chậm rãi
bước tới gần, mặt kính vẫn hướng về phía Kinh Niên và Thi Ngũ gia từ đầu chí cuối, không dám chệch đi nửa tấc, đoạn nói với Si Diên: “Thái tử điện hạ, nhân lúc này hãy mau động thủ đi!”
Si Diên sa sầm mặt trừng hắn: “Ai khiến ngươi xen vào việc người khác!”
Si Diên sửng sốt, đáp ngay: “Nguyên Thiên Sư đã dặn dò, nhất thiết phải lấy thu hồi Ngự thi làm trọng, nếu ngài dây dưa với chúng, e rằng…”
Si Diên nạt ngang: “Làm càn! Ý ngươi là ta không đánh lại chúng sao?!”
Đề Ngự Sử không run sợ mà sắc mặt vẫn như trước, chỉ nghe hắn bình thản phát biểu: “Tình hình trước mắt đúng là như thế.” Nói rồi ánh mắt lướt tới chỗ cách đó không xa, trước khi Si Diên tức giận đã bồi thêm: “Hơn phân nửa thi đàn đã bị quật ngã, ba người kia đã chú ý thấy tình hình bên này không ổn, phong chú trên Thanh Long kính vẫn chưa phá giải hoàn toàn, không duy trì được lâu, xin Thái tử điện hạ lấy lời nhắc nhở của Nguyên Thiên Sư làm trọng.”
Si Diên nén giận, nhắm mắt hít sâu hai hơi, rồi khom lưng cầm đầu phượng lên ráp lại vai trái. Đề Ngự Sử thấy hắn muốn cắm đao về thì lật đật ngăn cản: “Khoan đã, Thái tử điện hạ, Mục ngự quan chưa xử quyết!”
Si Diên liếc xéo hắn, cánh tay đang co lại đột nhiên duỗi thẳng, mũi đao chĩa thẳng vào chóp mũi Kinh Niên, chỉ cách chưa đầy một tấc thì khựng lại, nhìn vào mồ hôi chảy ướt đẫm trên trán cô, rồi đột nhiên xoay cổ tay, lưỡi đao quét sang phải, xén đứt một lọn tóc trước tai, cán đao đảo ngược nửa vòng trong tay rồi keng một tiếng vào vỏ.
Kinh Niên trợn trừng hai mắt, ánh mắt lia từ trên xuống dưới lọn tóc bị xén đứt, sau đó quay lại mặt Si Diên, chỉ thấy hắn cười lạnh lùng, ngạo mạn nói: “Tạm giữ lại mạng ngươi.”
Dứt lời quay lưng đi, hai tay chắp sau lưng.
Trái lại Đề Ngự Sử thấy Si Diên không chịu hạ sát, bèn vung một tay rút ra một con dao găm đâm vào buồng tim của Kinh Niên. Si Diên lập tức vươn tay cản lại, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi dao vận lực, “Rắc” một tiếng, lưỡi dao lẫn cán dao đồng loạt bị bẻ gẫy. Hắn hất tay ném đi, lưỡi đao bay vút ra ngoài găm phập lên phiến đá, cạnh dao sượt qua má của Đề Ngự Sử, rạch ra một đường rỉ máu.
Si Diên tới liếc cũng chẳng buồn liếc, chỉ hờ hững nói: “Đề đại nhân, ngươi thờ Nguyên Thiên Sư như thần, không để Thiên tử hoàng triều vào mắt cũng chẳng sao, nhưng hôm nay, chỉ cần ta còn đứng ở chỗ này, thì không tới lượt ngươi chõ đầu vào! Nếu không muốn giống như con dao găm này thì an phận chút cho ta!”
Đề Ngự Sử lui lại một bước, khom lưng sụp mắt, hắn biết tam hoàng tử tuy tính cách thô bạo nhưng cũng nhất ngôn cửu đỉnh, nói được làm được, nếu trái ý thì tính mạng khó bảo toàn. Nghĩ rồi Đề Ngự Sử ném cán dao trong tay xuống, không dám lỗ mãng nữa, bấm ngón tay lên mép huýt một tiếng.
Tiếng huýt sáo vừa lắng, chợt nghe từ sau hố vẳng tới tiếng vó ngựa “Cộp cộp cộp”, từ xa tới gần. Ba người bọn Gia Cát Thủ nghe được tiếng vó ngựa đều nhìn sang, chỉ thấy một bóng đen phóng qua hố, nhảy lên trong sương mù, thân béo cường tráng, xỏ giáp trụ bờm đỏ, nhìn thân hình và màu lông rõ là một con thần câu trăm năm khó gặp, tất nhiên cũng không có đầu, trên cái cổ thối rữa nhớp nháp cũng dán bùa.
Huyền Ảnh nhận ra nó là tọa kỵ của Điện Hạ, nó đã bị thi đầu cắn chết ở Phong Hoa cốc từ lâu, sao lại xuất hiện ở đây?
Không đợi hắn suy nghĩ rạch ròi, đã nghe Đề Ngự Sử hô: “Thái tử điện hạ, nhanh!”
Si Diên lập tức xốc vai trái của Thi Ngũ gia lên, Đề Ngự Sử nhét Thanh Long kính vào trong vạt áo sau của Thi Ngũ gia. Chân Kinh Niên mềm nhũn ra, cố chống người dậy. Đúng lúc này, con ngựa không đầu phi vút tới, vẫn không ngừng vó. Lúc phi sát qua người, Đề Ngự Sử níu lấy bờm phóng người lên ngựa. Si Diên vác Thi Ngũ gia nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn như trước, hắn chạy lấy đà vài bước, giẫm mạnh xuống đất phóng vọt lên, vững vàng đáp xuống phía sau Đề Ngự Sử, ngoái đầu lại thấy Kinh Niên đang lê hai chân, chật vật đuổi theo phía sau, bèn lên tiếng cười nói: “Mục ngự quan, lần sau gặp mặt sẽ là ngày chết của ngươi!”
Kinh Niên cật lực đuổi theo, khổ nỗi sau khi bị Thanh Long kính chiếu vào cơ thể như bị hút đi tinh khí vậy, tứ chi mềm nhũn, cô ngửa đầu thét: “Ngũ gia!!”
Ba người nhóm Huyền Ảnh bỏ qua bầy thi thể không đầu chưa xử hết, chạy nhanh tới miệng phiến đá chắn đường, nhưng con ngựa không đầu này bỗng nhấc vó nhảy lên, bay vút qua đỉnh đầu mọi người. Gia Cát Thủ cái khó ló cái khôn, quất roi lửa quấn lên đuôi ngựa, kéo ghì lại, nhưng cả người lại bị lôi đi, bèn đưa tay siết chặt lấy đuôi ngựa, đợi con ngựa tiếp đất chạy tiếp, thì hắn cũng bị lôi theo phía sau.
Huyền Ảnh và Lô Hoài Nhâm vội vàng đuổi theo, vòng ra ngoài phiến đá. Kinh Niên dồn sức toàn thân vào hai chân, lấy đà chạy tới gần, rồi nhảy vọt lên đột ngột, một hơi đã bật nhảy qua năm phiến đá, ra tường rào trước cả Huyền Ảnh và Lô Hoài Nhâm, gấp rút đuổi theo.
Trên con đường hẹp rất đông người, khi thấy con ngựa không đầu thì đều tá hỏa tới nỗi bỏ chạy tán loạn, cản hết đường đi. Kinh Niên nóng lòng như lửa đốt, dùng cả hai tay đẩy người chắn ở trước mặt, trơ mắt nhìn con ngựa kia chạy mỗi lúc một xa.
Gia Cát Thủ bị treo vắt vẻo, một tay nắm chặt đuôi ngựa, tay còn lại quất roi lửa tới cuốn lấy cơ thể Thi Ngũ gia, lúc này cũng bất chấp lửa có đốt hỏng da tay hắn không, chỉ mong có thể đoạt lại là đủ. Vậy mà đầu roi còn chưa đụng tới, tay đã bị người ta bắt lấy xách lên.
Si Diên kéo Thi Ngũ gia xuống khỏi vai, đặt ngang trên hai chân, tay trái bóp xương cổ tay Gia Cát Thủ nghe răng rắc. Lòng bàn tay vận lực mạnh một lát, cuối cùng “Rắc” một tiếng, xương tay kêu lên một tiếng rồi gãy.
Gia Cát Thủ đau khủng khiếp, hét lên một tiếng thảm thiết. Vậy mà Si Diên cứ như nghe thấy âm thanh của tự nhiên, vui vẻ lộ ra vẻ mặt say mê, tiếp đó xoay người, quyền phải đánh thốc ra, đấm ngay giữa ngực Gia Cát Thủ. Thấy trong miệng Gia Cát Thủ phun máu tươi điên cuồng, ngoẹo đầu ngất đi, hắn không kiềm nổi khoái ý dâng trào, bật ra một tràng cười dài, sau đó vung cánh tay lên, hất Gia Cát Thủ ra.