Câu chuyện hai người về chung một phòng được lan truyền và khiến các đầu óc đen tối của mấy bà tám được cơ hội tưởng tượng và đẩy thuyền.
Điều buồn hơn chính là thuyền trưởng lại là một người vô cùng quyền năng – Dương Anh Tuấn.
Bạch Vân Tuyết tự hỏi: “Vậy là đã phạt dữ chưa? Rốt cuộc là phạt mình hay phạt anh ta chứ?” Lăng Lập Thành hiểu rõ ý đồ muốn gán ghép của Dương Anh Tuấn nên chỉ có thể thở dài.
Ý của sếp lớn sao anh có quyền cãi lại.
Đã vậy lại còn là một ý kiến vô cùng hợp lý.
Đến giờ tan làm, Bạch Vân Tuyết lườm tên sếp trước mặt mình rồi xin phép:
- Dạ! Thưa sếp em về ạ!
“Đúng là ghẹo gan mà” – Lăng Lập Thành nghĩ nếu đã vậy thì đừng nên về sớm.
- Hôm nay tăng ca mà.
- Hả? Tại sao ạ? Báo cáo kế hoạch xong rồi không phải sao ạ?
- Chính vì báo cáo kế hoạch xong rồi nên chúng ta phải chuẩn bị cho chuyến công tác tuần tới không phải sao?
Cô biết anh ta đang làm khó mình nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng bỏ túi mà ngồi vào chỗ tiếp tục công việc.
Tới lúc kết thúc công việc thì trời đã tối đen.
Lăng Lập Thành cảm thấy đúng là hại mình hại người mà.
- Vân Nhi, em đi gì về?
- Đi xe chứ chẳng lẽ đi bộ ạ.
- Em…
Lăng Lập Thành nghiến răng cô đúng là trêu ngươi mà.
Nhưng nể tình cô cũng chịu khó ở lại làm việc nên anh không thèm chấp với cô mà nói thẳng:
- Tôi mời em ăn.
Em có đi không?
- Có chứ.
- Nhanh lắm.
Đương nhiên, với một tâm hồn ăn uống siêu đẳng như Bạch Vân Tuyết thì bất cứ điều gì cũng có thể giải quyết bằng một bữa ăn ngon.
Bạch Vân Tuyết còn tưởng với vẻ ngoài hào nhoáng của Lăng Lập Thành cô sẽ được nếm thử một bữa ăn sa hoa nhưng không hắn lại đưa cô đến một quán ăn người Hoa nhỏ ở trong ngõ.
Vân Tuyết thầm trách Lăng Lập Thành là kẻ keo kiệt.
Như nhìn thấu được thái độ của cô, Lăng Lập Thành liền nói:
- Đừng coi thường quán nhỏ.
Giá trị văn hoá ẩm thực đều ở những quán này đấy.
Cô nhún vai ý tôi chưa nói gì mà rồi đi vào trong chọn một chỗ ngồi xuống chờ đợi.
Lăng Lập Thành chỉ mỉm cười đi theo hỏi cô:
- Em muốn ăn gì, gọi đi tôi mời đừng ngại.
- Anh nghĩ em ngại sao? Chỉ là không biết nên gọi gì thôi.
Anh gọi đi.
- Được vậy tôi gọi, ráng ăn đấy.
Cho em gà sốt, thịt sốt chua ngọt, rau xào, tiểu long bao, đậu hũ Tứ Xuyên nhưng làm ít cay một chút giúp em.
– Quay qua Vân Tuyết.
– Em ăn cơm hay mỳ?
- Ăn cơm đi ạ.
- Vậy được.
Mấy món kia mỗi món một phần và cho em thêm một phần cơm chiên Dương Châu.
À cho em thêm hai phần bánh trôi ngọt tráng miệng nha chị.
- Được được.
Lâu rồi không thấy đến đấy.
Lần này đến lại dẫn theo cô bé con xinh quá đi.
Bạch Vân Tuyết được khen cười toe toét cảm ơn chị chủ, Lăng Lập Thành cũng vui vẻ đáp lại:
- Dạo này em mới chuyển chỗ nên mới ít ghé.
- Tưởng đâu quên mọi người rồi chứ.
- Sao có thể chứ ạ?
- Cô dạo này sao rồi? Về quê có khoẻ không? Khi nào đưa cô đến đây nhé.
- Dạ.
Mẹ ngày nào cũng nói ở quê được gặp bà con xa vui lắm ạ.
Khi nào mẹ em quay lại em sẽ đưa mẹ đến.
- Ừm ngồi chờ chút nhé.
- Dạ.
Bạch Vân Tuyết tò mò hỏi Lăng Lập Thành:
- Quán quen của anh sao?
- Ừm, trước đây khi tôi còn nhỏ mẹ tôi từng phụ quán ở đây vì vậy những bữa cơm gia đình đối với tôi chính là nơi này.
- Ồ! Em tưởng anh sẽ gọi những món đặc sắc để mời em chứ.
- Không cần đặc sắc mới ngon.
Hơn nữa đây là những món tôi thích.
Nếu em không thích ăn….
- Anh sẽ đổi món sao?
- Không! Thì em tự chịu vì tôi thích ăn và tôi mời.
- Anh… Thật trẻ con.
Bạch Vân Tuyết cảm thấy cạn lời.
Người sếp luôn lạnh lùng, lịch lãm trong mắt những người khác sao có thể trẻ con như vậy chứ.
- Vậy em có thích không?
- Tiếc cho anh rồi.
EM… ĂN… ĐƯỢC… HẾT.
Lăng Lập Thành bật cười không nói gì.
Món ăn cũng được đưa lên, chị chủ còn rất quan tâm hỏi xem Vân Tuyết có gì không ăn được không để đổi.
Lập Thành cướp lời nói rằng Vân Tuyết rất dễ nuôi cho gì ăn nấy không cần lo.
Ánh mắt của chị chủ đầy ý tứ gần đầu cười mỉm rồi rời đi.
Bạch Vân Tuyết không chấp nhặt mà nhanh chóng tập trung vào những món ăn siêu đẹp mắt trên bàn.
Món đầu tiên phải nếm thử chắc chắn là tiểu long bao, khi cô đang định đưa lên miệng ăn thì đã bị anh giữ lại nói:
- Mai còn gặp khách hàng không nên gặp với môi bị sưng.
- Ý anh là gì?
- Tiểu long bao mà em ăn như thế thì không bỏng đến sưng môi cũng hơi phí.
Cô bĩu môi hỏi lại:
- Vậy phải làm sao?
Lăng Lập Thành mỉm cười chỉ cô cách ăn và cô ăn vô cùng vui vẻ.
Mỗi món với cô đều ăn rất ngon.
Không chỉ vậy không gian ở đây và cả cách cư xử của quán với từng khách hàng cô đều cảm thấy rất gần gũi.
Cô bỗng thấy nhớ quán ăn nhỏ của bố mẹ trước đây - ấm cúng và yên bình.
- Sao vậy? Đồ ăn không ngon