Tin nhắn của Lăng Lập Thành được gửi đi một lúc có một ánh mắt tức giận nhìn anh nhưng Lăng Lập Thành không thèm quan tâm, bỏ qua nó và đi đến chỗ Bạch Vân Tuyết:
- Sếp à, có thể sếp không chán việc gặp nhau thường xuyên chứ em chán lắm rồi.
- Em chán tôi đến thế sao?
Ánh mắt hỏi chân thành của anh khiến trái tim Vân Tuyết rung động, cô bỗng không biết nên trả lời anh thế nào đành ngượng ngùng quay mặt đi nói nhỏ:
- Còn không phải do anh.
- Tại anh?
Lăng Lập Thành nheo mắt nhìn cô dò hỏi.
Anh đột ngột đổi cách xưng hô khiến Bạch Vân Tuyết ngẩn ngơ lắp bắp nói:
- Anh… Ừm… Anh…
- Do anh làm sao?
Không áp sát nhưng ngữ khí của Lăng Lập Thành khiến Vân Tuyết cảm giác cô không có đường lui.
Trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng khuôn mặt dần đỏ lên.
Dù cho có bao lần cô từng nghĩ tới trường hợp Lăng Lập Thành có ý với mình thì đây vẫn là lần đầu tiên anh tỏ thái độ rõ ràng như vậy với cô.
Điều này vô cùng không hợp lý và khiến cô không thể bình tĩnh.
- Anh… Anh… luôn trêu chọc em.
- Vậy nếu anh không thế nữa?
Một câu hỏi mở khiến Bạch Vân Tuyết không biết trả lời thế nào chỉ đành trốn đi để né ánh mắt thâm tình của Lăng Lập Thành.
- Sao mà mặt mày thế kia? Mới có ý định trốn theo trai à?
- Sa Sa, Băng Băng, hình như mình vừa được theo đuổi.
- CÁI GÌ? AI?
Bạch Vân Tuyết vẫn chưa thể định thần, cô như bị trôi tọt vào vòng xoáy trong ánh mắt đầy tình ấy của Lăng Lập Thành.
Mặc kệ hai người bạn điên cuồng lắc cô vẫn chỉ đơ người nhớ lại đoạn hội thoại ngắn nhưng đầy ý tứ của mình với anh.
Trái tim đập liên hồi của cô đang không biết bản thân nên làm gì.
- Tỉnh lại.
Khai báo nhanh, ai tán cậu?
Vân Hải Băng đứng trước mặt Vân Tuyết tra khảo, Bạch Vân Tuyết không tự chủ mà mặt đỏ bừng ngơ ngác nói ra ba chữ:
- LĂNG… ĐÁNG… GHÉT.
- WHAT???!!!!
Ba cô gái không hẹn cùng quay về phía Lăng Lập Thành đang đứng bên kia.
- Thật á dấu hiệu là gì? Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì?
- Có phải chuyện trên núi không?
Lý Châu Sa vốn đã nghi ngờ vì từ khi trở về từ núi, Bạch Vân Tuyết dường như có bí mật không nói cho họ nghe.
Thái độ với cả Tạ Vĩ Kỳ và Lăng Đáng Ghét kia đều khác và đặc biệt không kể cho họ nghe chuyện trên núi như mọi khi.
Châu Sa nhìn bạn mình bằng ánh mắt dò xét quyết nhìn ra bằng được câu chuyện phía sau.
Bạch Vân Tuyết nhớ lại một tuần ở núi ngoại trừ việc ánh mắt có điện vào đêm đầu tiên thì sau đó chín là chuỗi ngày cô được anh chăm sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ.
Có thể nói đây chính là lần đầu tiên cô được cảm nhận mình là công chúa với một người ngoài các bố.
Dưới áp lực của hai người bạn cô cuối cùng cũng chịu kể ra toàn bộ câu chuyện trên núi, họ không khỏi lo lắng trách móc:
- Lần sau nếu sợ bố mẹ lo thì gọi bọn mình.
Cậu mà dám một mình vậy nữa đừng trách tụi mình quay lưng lại với cậu luôn đấy.
- Đúng rồi.
- Dạ con biết lỗi rồi hai má.
- Ừm… Nhưng mà nếu vậy thì Lăng Đáng… à nhầm Lăng Lập Thành này cũng đã có ý với cậu từ trước.
- Nhưng lúc ở công ty anh ta rất đáng ghét.
- Vậy là sao áy náy hả?
- Chẳng giống người nên áy náy nên là người nấu nồi canh mà không hỏi ý Tuyết Tuyết chứ.
- Có lý.
Vậy tại sao anh ta lại làm vậy?
Cả ba cô gái đều rất đăm chiêu suy nghĩ và hào hứng nói chuyện về cách ứng xử của Lăng Lập Thành với Vân Tuyết.
Nhưng sự căng thẳng bên phía các cô gái không là gì so với vẻ mặt trầm tư của hai khuôn mặt thân quen trong căn phòng sang trọng.
Lăng Lập Thành đọc nhanh tin nhắn hiện lên trong máy:
“Mày đang làm cái trò gì đấy?”
“Tao làm gì là quyền của tao.
Tao cũng không giúp mày nữa.”
“Mày phản bội tao vì một người như cô ta sao?”
“Mày nên ăn nói tử tế nếu mày chưa biết gì về cô ấy.”
“LĂNG LẬP THÀNH! GIỜ MÀY ĐANG BÊNH CÔ TA SAO?”
“Đúng vậy.
Giờ tao chính thức nói cho mày biết tao sẽ không giúp mày nữa còn lại tao làm gì là việc của tao.”
“LĂNG LẬP THÀNH”
Lăng Lập Thành dường như có chút kiên nhẫn khi phải nhắn tin khi người đang muốn nói chuyện lại ở ngay đối diện.
“Mày không cần trừng mắt với tao, Tạ Vĩ Kỳ.
Ngày mai gặp nhau và nói rõ mọi chuyện đi.”
Tạ Vĩ Kỳ vô cùng tức giận nhưng bề ngoài lại vẫn cần phải vui vẻ mỉm cười với mọi người.
Với tư cách là một người đang có mong muốn trở thành con rể nhà họ Bạch anh không thể cau có trong tiệc sinh nhật bạn thân người mình thích vì vậy những căm hận này chỉ có thể im lặng thôi.
Bố Vân như nhìn ra điều gì đó liền thì thầm với bố Lý sau đó hai người hai phía tới gặp hai chàng trai độc thân