Sau cuộc gọi đó chúng tôi không liên lạc một tháng.
Tôi cũng không để tâm lắm.
Còn việc tại sao cậu ấy lại gọi cuộc điện thoại kì lạ đó, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Mới qua được mấy ngày kết quả mẹ tôi tới rồi.
Ý trên mặt chữ.
Mẹ tôi đánh úp bất ngờ, lúc bà nhìn thấy tôi, tôi đang bị Cố Tri Hàng chặn lại ở cửa phòng trà nước của thư viện, thậm chí anh ta còn đang ôm tôi.
“Viên Viên, anh sai rồi, em đừng không để ý tới anh như vậy.
” Anh ta chặn tôi lại không cho tôi đi.
“Chúng ta chia tay 2 tháng rồi.
” Tôi thở dài một hơi.
“Anh không đồng ý!” Anh ta nói xong thì do dự vài giây sau đó cúi thấp đầu định hôn tôi.
Tôi tránh đi nhưng anh ta lại ôm lấy tôi, tôi không động nữa cảm thấy thật phiền phức.
“Tôi cũng không đồng ý!” Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
Xuýt thì khiến tôi hồn lìa khỏi xác.
“Mẹ.
”
Mẹ tôi xanh mặt nhìn Cố Tri Hàng đang ôm tôi.
Sự phẫn nộ trong mắt bà khiến tôi bị thiêu cháy.
Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Còn đáng sợ hơn lần tôi viết đáp án môn triết vào cục tẩy thế rồi thầy giáo lại mượn tẩy của tôi.
Còn có loại cảm giác sợ sệt lúc chơi phi tiêu, nếu trúng 24 phát thì có thể nhận được một con búp bê bằng vải lớn, mà tôi trúng 23 phát rồi, chỉ còn một phát nữa thôi.
Nửa tiếng sau, tôi và Cố Tri Hàng ngồi ngay ngắn ở trong phòng học mà mẹ tôi thì từ trên cao nhìn xuống bọn tôi như thể nhìn phạm nhân vậy.
“Bao nhiêu lâu rồi?” Mẹ tôi cầm lấy cuốn sổ ghi khẩu cung.
“Một tuần.
”
“Nửa năm.
”
Lời nói của tôi và Cố Tri Hàng không giống nhau.
Lời nói như đang đánh nhau!
“Con đi ra ngoài.
” Mẹ tôi liếc tôi một cái: “Mau lên, không có thời gian lề mề với con đâu.
”
Tôi nhìn Cố Tri Hàng một cái sau đó thấp thỏm đi ra ngoài.
Lòng tôi như lửa đốt đứng ở bên ngoài phòng học.
Giống y hệt như kiểu vô cùng sốt ruột, sợ hãi, bất an khi đợi vợ sinh con vậy.
Tôi biết mình xong thật rồi.
Mẹ tôi không cho phép tôi yêu đương, tôi có thể nhìn ra bà ấy rất tức giận.
Bà ấy mắng tôi thì không sao nhưng mà tôi hơi áy náy vì làm liên lụy tới Cố Tri Hàng, cũng rất mất mặt.
Tôi đứng tại chỗ hít thở càng ngày càng khó khăn, sau đó cuối cùng mẹ tôi cũng đi ra ngoài rồi.
Câu đầu tiên khi ra ngoài…
“Trần Viên Viên, mẹ bảo con học hành cẩn thận con lại giấu mẹ làm ra những chuyện này.
”
Toi rồi!
Da gà da vịt nổi hết lên rồi.
Rốt cuộc Cố Tri Hàng đã nói những gì?
Chẳng lẽ đã nói chuyện hôm đó ở trong khách sạn rồi chứ?
Trời ơi, thực sự đã kể chuyện tới đó học mô hình toán học ở trong khách sạn rồi ư.
“Đây là chuyện của con.
” Tôi thấp giọng không sợ mà phản kháng.
“Chuyện của con? Mẹ nuôi con lớn đến ngần này, không có mẹ thì có chuyện gì con có thể làm được không?”
“…” Tôi buồn bực không nói.
“May mà…” Mẹ tôi thở phào một hơi: “Cậu bạn trai kia của con cũng không tồi.
”
Hả?
“Cậu ấy đã kể cho mẹ kế hoạch cải tạo con, mẹ thấy cậu ấy là một người vô cùng có quy tắc, hơn nữa còn sửa tật xấu cho con, mấy biện pháp kia khá được đấy, sau này con cứ ngoan ngoãn mà nghe lời cậu ấy đi.
Đây là khảo sát của mẹ với cậu ấy.
”
Tôi???
Che.
t tiệt, ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Cố Tri Hàng đã nói gì để thuyết phục mẹ tôi vậy?
Không đúng, điều quan trọng là kế hoạch cải tạo gì cơ?
Tôi là