Cúp điện thoại tôi mở google map lên chầm chậm đi trên đường mòn.
Mẹ tôi gửi tới mấy chục đoạn voice chat liền, tôi tùy tiện mở một cái lên.
“Con buộc phải thi nghiên cứu sinh, chuyện gì thì chuyện, để sau khi thi xong rồi nói, con mà không thi thì chẳng phải tâm huyết của bố mẹ bao năm nay mất trắng sao…”
Tôi không nghe tiếp ấn dừng lại.
Bây giờ là 11h đêm, mẹ tôi không quan tâm tôi ở đâu, không quan tâm tôi có xảy ra chuyện gì không, mà chỉ quan tâm lí tưởng vĩ đại của bà, quan tâm tới kế hoạch to lớn mà bà chuẩn bị cho tôi…
Tôi thường hay nghĩ bà ấy là mẹ ruột của tôi ư?
Rốt cuộc tôi là bảo bối bà ấy nâng niu trong lòng bàn tay hay chỉ là công cụ để thực hiện giấc mơ vào Thanh Hoa, Bắc Đại chưa thực hiện của bà ấy.
Thật đáng tiếc tôi không thể thực hiện giấc mơ của bà ấy.
Tôi là thứ rác rưởi.
Đi mệt rồi, tôi dứt khoát ngồi bên vệ đường rơi vào trầm tư.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Đập vào mắt là một tin nhắn.
“Đã về chưa?”
Khoảnh khắc đó lòng tôi vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ.
Thậm chí tôi còn cho rằng cuối cùng thì mẹ tôi cũng nhớ ra tôi chưa về nhà.
Tuy nhiên vừa mới mở ra nhìn, không phải mẹ tôi mà là Văn Tu.
“Vẫn chưa.
” Tôi nói thật, thực sự không có tâm trạng: “Đúng rồi, cảm ơn tài liệu của cậu.
”
Tôi không muốn qua lại với cậu ấy quá nhiều.
Thứ nhất là vì Hạ Hạ thích cậu ấy.
Thứ hai là vì tôi biết bản thân mình không xứng với cậu ấy.
“Một mình à?” Cậu ấy hỏi tôi.
“Ừ.
”
Tôi tắt điện thoại lại tiếp tục khóc.
Kết quả cậu ấy gọi luôn cho tôi.
Tôi hơi bất ngờ nhưng mà không muốn nhận thế nên ấn từ chối.
“Điện thoại sắp hết pin rồi.
” Tôi gửi cho cậu ấy một tin nhắn xem như là từ chối.
Tôi nói với cậu ấy gì chứ, có gì hay đâu mà nói.
“Cậu gửi định vị cho tôi đi.
”
Gửi định vị làm gì cơ?
Tôi cảm thấy có hơi phiền thế nên gửi luôn định vị qua, sau đó không quan tâm nữa.
Kết quả cậu ấy lại gửi tin nhắn tới.
“Chỗ cậu đang đứng giờ này không có xe buýt đâu, tôi có quen một chú ở cạnh đó để tôi bảo chú ấy đến đón cậu?”
“Hả? không cần đâu!”
Không ngờ tới gửi định vị đi lại thêm phiền toái cho người khác, tôi sợ nhất là mắc nợ người ta.
“Cậu cứ ở yên đó đừng đi đâu.
”
Sau khi cậu ấy gửi tin nhắn này thì không nói gì thêm nữa.
Tôi thấp thỏm ngồi ở đó.
Cậu ấy tìm người tới đón tôi là có ý gì?
Hạ Hạ thích cậu ấy, tôi lại liên lạc riêng thế này cứ thấy kì lạ thế nào ấy.
Suy nghĩ rất lâu tôi vẫn nói cho Hạ Hạ biết.
“Đột nhiên lớp trưởng tìm người tới đón tớ, cậu nói với cậu ấy à?”
“Ừ, tớ biết, tớ nói với cậu ấy đấy, ba bọn tớ lo lắng cho cậu mà, sao cậu ở bên ngoài một mình mà không nói cho tớ biết vậy?”
“Tớ thấy cậu đang chơi…”
“Cái người này, không coi tớ là bạn à, nếu như Văn Tu không hỏi ra cậu đang ở ngoài thì bọn tớ đều không biết, con gái một thân một mình ở bên ngoài nếu như có chuyện gì xảy ra thì biết làm sao?” Cô ấy sốt ruột.
“Xin lỗi…” Lòng tôi dần bình tĩnh lại, nhưng mà lại tự cảm thấy bản thân mình thật phiền phức.
“Văn Tu rất tốt, tớ hỏi cậu ấy có quen