Tôi đã từng cho rằng vì bố tôi làm chủ nhiệm lớp quá bận thế nên chỉ biết qua loa những hành vi của mẹ tôi.
Nhưng mà xem ra không phải như vậy.
Ông ấy biết tất cả thế nhưng ngầm cho phép những hành động này.
“Con ăn đi sau đó ra ngoài xin lỗi mẹ, hôm nay bà ấy còn chưa uống thuốc cao huyết áp đâu.
”
Bố tôi ý vị thâm trường nhìn tôi một cái sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Bố.
”
Đột nhiên tôi gọi ông lại.
“…” Ông dừng lại nhìn tôi.
“Trong lòng người giáo viên như hai người có phải việc học hành vĩnh viễn xếp thứ nhất không?”
“…” Bố tôi đẩy đẩy kính: “Đương nhiên rồi.
”
“Học tập chính là nhiệm vụ của học sinh.
”
Ông còn cảm thấy tôi rất kì lạ.
Còn tôi chỉ cảm thấy bi thương.
“Con biết rồi.
” Tôi thỏa hiệp.
“Ừ, bố biết con hiểu chuyện mà.
Cháo này là mẹ con dậy từ sớm nấu đấy, bánh canh này được mua ở chỗ cũ đấy, đều là những thứ con thích ăn, mau ăn đi cho nóng.
”
Rõ ràng bố tôi rất hài lòng, sau khi dặn dò xong liền ra ngoài.
Tôi ngồi trước bàn nhìn bữa ăn sáng tràn đầy yêu thương mà họ chuẩn bị.
Vừa ăn vừa khóc.
Sau khi ăn xong tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau đó ra ngoài xin lỗi mẹ.
Bà rất hài lòng, bố tôi cũng rất vừa ý.
Không hỏi tôi có vui hay không.
Tôi báo cáo hết kế hoạch thi nghiên cứu sinh của mình với bọn họ xong sau đó quay người chuẩn bị đến trường.
Lúc đi ra khỏi thang máy tôi nhắn tin hỏi Văn Tu.
“Tôi muốn đi Tô Châu, nên mua vé lúc mấy giờ vậy?”
Hình như cậu ấy không hề kinh ngạc.
“Ừ, tôi mua vé cho cậu rồi, vẫn còn một tiếng nữa, cậu bắt xe ra sân bay đi.
”
Nói xong cậu gửi cho tôi lịch trình chuyến bay và một tờ bản đồ khách sạn.
Tôi hơi kinh ngạc, hình như cậu đã chuẩn bị từ lâu rồi vậy.
Cậu lấy đâu ra thời gian vậy?
Trên đường tới sân bay tôi nghĩ lát nữa làm sao nói với Hạ Hạ, làm sao giải thích với cậu ấy đây.
Trong lòng có chút thấp thỏm.
Vào lúc này tôi nhận được tin nhắn của Hạ Hạ.
“Viên Viên, cậu muốn đi Tô Châu chơi không? Hai ngày nữa là sinh nhật của mình, bên Văn Tu có thẻ miễn phí ở khách sạn thế nên tớ còn có cả Châu Duy định đi chơi ở xung quanh