Trước khi Hạ Hạ xuất ngoại có hẹn bọn tôi đi leo núi Nga Mi.
Châu Duy chính là người đưa ra ý kiến.
Cậu nói muốn cùng bạn bè đứng trên đỉnh núi nghênh đón triều dương, ôm lấy tương lai.
Sao cậu không đi làm nhà thơ luôn đi?
“Chắc chỉ có 3 bọn mình đi thôi, bố mẹ cậu ấy muốn đi Mỹ một chuyến để xem trường học rồi thuê phòng cho cậu ấy luôn thế nên cậu ấy không tới được.
”
“Ồ.
”
“Cậu ấy đúng là con trai cưng trong nhà mà.
”
“Bình thường bố mẹ cậu ấy vô cùng chiều chuộng thế nên không muốn cậu ấy đi du học chút nào cả, mong cậu ấy có thể ở nhà kế thừa sự nghiệp của bố, nhưng mà cậu ấy không chịu cái gì cũng phải làm theo ý mình.
” Quả nhiên Châu Duy rất hiểu về chuyện gia đình của Văn Tu.
“Cậu thì sao? Không định học nghiên cứu sinh hay đi du học sao?” Tôi hỏi Châu Duy.
“Không đâu, có lẽ sau khi tốt nghiệp tôi sẽ tới làm việc ở viện khoa học kĩ thuật ở Tô Châu.
”
“Tô Châu á?”
“Ừ, sao vậy?”
“Tôi cũng định thi vào đại học Tô Châu.
” Trong lòng tôi có chút vui mừng.
Tôi chưa hề nói với bất cứ ai chuyện mình muốn thi vào đại học Tô Châu, thế nên khi nghe Châu Duy nói vậy tôi cảm thấy giống như duyên phận đã được sắp đặt vậy.
“Vậy cũng trùng hợp quá đi, không phải là cậu yêu thầm tôi đấy chứ?” Châu Duy ngồi trên xe quay đầu lại bóp mặt tôi.
.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.
” Tôi đẩy tay cậu ra.
“Chuyện cậu không thi vào Bắc Đại mẹ cậu có biết không?” Hạ Hạ mỉm cười hỏi tôi.
“Bà ấy không biết.
”
“Được đấy, cuối cùng cậu cũng biết phản kháng rồi, cậu như thế này… chắc tim của mẹ cậu sắp không ổn rồi.
” Hạ Hạ cười xấu xa với tôi.
“Vậy thì không còn cách nào khác rồi.
” Tôi chép miệng.
Tôi không thể sống cả đời này vì bố mẹ được.
“Viên Viên, nhận thấy cuối cùng cậu cũng có dũng khí làm những điều mình muốn tớ cũng yên tâm rồi, thực sự tớ rất vui cho cậu.
”
“Cậu đừng có nói mấy lời như thể sinh li tử biệt vậy… nổi hết cả da gà rồi đây này.
” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng mà trong lòng tôi lại rất cảm động.
Bọn tôi tới núi Nga Mi