Thể lực của tôi không được coi là tốt thế nên mới đi chưa được bao lâu đã mệt tới mức không nhấc nổi chân phải nghỉ tại chỗ rồi.
Thể lực của Châu Duy và Hạ Hạ lại vô cùng tốt thế nên cứ chạy nhảy khắp đường đi.
“Nghe nói ngôi chùa Vạn Niên đó rất linh thiêng cậu mau đi cùng bọn tớ đi.
” Hạ Hạ kéo tôi.
“Tớ không ổn rồi.
” Tôi lắc đầu: “Tớ không leo nổi nữa đâu, một bậc cũng không thể leo nổi nữa đâu.
”
Cô ấy nhìn bộ dạng của tôi sau đó thở dài: “Vậy cậu có tâm nguyện gì không tớ giúp cậu cầu.
”
Tôi có tâm nguyện gì nhỉ?
“Cậu làm sao thay tớ cầu nguyện tớ sẽ thi đỗ được, nếu tớ không tự leo lên chắc chắn phật tổ sẽ không cho đâu.
”
“Hahaha, cậu cũng biết cơ đấy.
” Châu Duy ở bên cạnh không nhịn được bật cười.
“Thôi vậy, sau này cậu phải rèn luyện thân thể thường xuyên vào, tớ và Châu Duy lên trước đây.
” Hạ Hạ nhìn về phía Văn Tu.
“Văn Tu, cậu đi không?”
“Tôi không đi đâu.
” Cậu ấy bình tĩnh nói một câu.
“Á, mọi người đều nói đã tới núi Nga Mi thì nhất định phải đi tới ngôi chùa đó nếu không thì sẽ xem như là phí công đi.
”
“Cậu ấy không tin mấy thứ đó đâu.
” Châu Duy mỉm cười nhìn Văn Tu.
“Vậy… cậu có thể giúp tớ xem chừng Viên Viên một lát không? Tớ và Châu Duy lên trên đây.
”
“Ừ.
” Văn Tu nhàn nhạt đáp một tiếng.
Thực ra tôi mong ba bọn họ đi cùng nhau hơn.
Chỉ còn lại tôi và Văn Tu bầu không khí sẽ vô cùng gượng gạo.
Sau khi hai người họ đi tôi chầm chậm đi xuống núi.
Cậu ấy không nhanh không chậm mà đi sau tôi, từ đầu đến cuối bọn tôi không hề nói với nhau câu nào.
Lòng tôi có chút buồn.
Hận bản thân không dũng cảm, đến cả dũng khí nói chuyện với cậu cũng không có.
Nhìn thấy dưới núi có một cái đình bán đồ ăn trong tức khắc tôi liền có tinh thần vội vàng đi xuống dưới.
Con đường này rất hẹp lại có nhiều người, tôi đi không cẩn thận thế nên bị một người đụng trúng khiến tôi ngã vào rãnh nước.
Đúng vậy tôi ngã vào rãnh nước bên cạnh bậc thang.
Tôi đau đớn cảm thấy thật khó xử.
“Cô gái đừng chặn đường tôi.
” Người đàn ông trung niên này không xin lỗi tôi mà đánh đòn phủ đầu để chối bỏ trách nhiệm.
“Người đi bộ phải sang bên phải thế nên cô ấy không chắn đường ông, là ông đi sai đấy.
” Văn Tu vẫn luôn yên lặng không nói giờ đây đột nhiên kiên định nói một câu.
“Ai nói là phải đi sang bên phải, ở đây cũng đâu có viết đâu.
” Người đàn ông thẹn quá hóa giận liền tìm lý do.
Văn Tu lại bật cười: “Đây là kiến thức mà ngay cả một đứa trẻ cũng biết.
”
Nói xong cậu ấy không thèm để ý tới ông ta nữa, khom người xuống bế tôi lên.
“Tôi không nghe qua…” Ông ta còn muốn ngụy biện.
Người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ về phía ông ta.
Có lẽ là cảm thấy quá mất mặt thế nên ông ta đành phải nói: “Thật xin lỗi bọn tôi không biết cái này, cô gái cô có sao không?”
“Không sao ạ.
” Tôi không hề muốn xảy ra mâu thuẫn với ông ấy.
Chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo.
Sau đó người xem náo nhiệt cũng tản ra, Văn Tu đặt tôi ở trên bậc thang rồi kéo tay tôi qua.
Tôi bất giác muốn rút tay lại thế nhưng cậu lại kéo lại kiểm tra vết thương trên tay tôi.
“Không đau, không sao đâu.
”
Rõ ràng biết dù Hạ Hạ và Châu Duy đi tới chùa Vạn Niên nhưng vẫn có thể xuất hiện tại đây thế nên tôi sợ bị bọn họ nhìn thấy được.
“…” Cậu ấy kéo tay tôi nhẹ nhàng dùng lực nhưng không nói chuyện.
“Thật sự không sao mà.
” Tôi không rõ tại sao đột nhiên cậu lại ưu tư.
“Lần sau không vui hay gặp phải chuyện tủi thân thì phải nói, cậu đừng có dễ tính như vậy, đừng có chuyện gì cũng một mình chịu đựng, đừng có…” Cậu nói không ngừng nhưng sau đó lại không nói được nữa.
Cậu buông tôi ra quay người rời đi.
“Tôi cũng không thể trông coi cậu cả đời được.
”
Lời nói của cậu rất nhẹ nhưng lại đem theo chút nghẹn ngào.
“…”