Cả giờ nghỉ chưa tôi đã khoác áo lên cho cô ấy rất nhiều lần.
Đến cuối cùng tôi cũng không biết bản thân đang làm cái quái gì nữa.
Lúc tỉnh dậy cô ấy còn viết ra giấy hỏi tôi: “Nóng quá đi mất, hôm nay lớp không bật điều hòa à lớp trưởng?”
Vừa mới ngủ dậy mặt cô ấy đỏ bừng, tóc tai thì bù xù.
Tôi nhìn cô ấy, cảm giác như thứ gì đó của mình loạn rồi.
“Điều hòa hỏng rồi cậu chịu đựng chút đi.
” Tôi viết một câu lên giấy.
Đúng vậy, hình như cô ấy không thể nói chuyện thế nên bọn tôi nói chuyện với nhau bằng việc viết ra giấy.
Cô ấy không nghi ngờ tôi chút nào cả.
Cuối cùng còn xé tờ giấy nháp ra làm thành một cái quạt.
“Vậy, cậu cứ chuyên tâm luyện đề đi tôi sẽ làm quạt cho cậu.
Cậu xem mồ hôi ướt hết lưng áo rồi đây này.
”
Cô ấy viết xong câu này sau đó cười hì hì quạt cho tôi.
“Tôi không nóng.
” Nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?
“Cậu yên tâm đi, tất cả mọi vấn đề ở chỗ tôi đều không phải vấn đề, tôi đã đồng ý với thầy chủ nhiệm phải giúp đỡ cậu học tập rồi!” Cô ấy viết một câu lên giấy lại còn vẽ thêm một mặt cười nữa.
Tôi không nói gì nữa.
Thực ra, tôi thấy… hơi lạnh.
Buổi tối về nhà tôi mơ thấy một giấc mơ.
Tôi mơ thấy cô ấy.
Cô ấy mỉm cười nói với tôi: “Tôi tên Trần Viên Viên, tôi thích cậu, cậu có thích tôi không?”
Trong mơ cô ấy mặc một chiếc áo croptop, một chiếc váy cực kì ngắn, tóc dài vén ra sau lưng, khi cười lên hai lúm đồng tiền hiện ra giọng nói vô cùng mềm mại.
Tôi bị dọa sợ.
Ngày hôm sau trong đầu tôi toàn là hình ảnh giấc mơ đêm qua.
Tôi nhìn cô ấy ở ngoài đời thực hình như tất cả đều giống.
Haizzz… đáng tiếc lại là một cô bé câm.
Tôi nhịn cả một buổi sáng cuối cùng vẫn không kìm được mà viết một câu: “Cậu là người câm à?”
“…” Cô ấy dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi sau đó viết: “Không phải.
”
Lòng tôi chợt căng thẳng.
Người mù luôn nói mình không mù, thế nhưng quả thực là bị mù.
Tôi có thể hiểu mà.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Châu Duy lại đối xử tốt với cô ấy