“Cậu toát mồ hôi rồi,” Hạ Hà nói, “Lau vào áo tớ đi.”
Tôi bảo không cần.
Hạ Hà bảo tôi đừng ngại, túm lấy bàn tay tôi miết lên áo đồng phục của mình.
Quần áo dùng để lau tay à? Hắn phiền chết đi được, tôi tiện tay nện cho hắn một đấm.
Không thành công.
Hạ Hà đã nhận ra, hắn cười híp cả mắt, dễ như bỡn khống chế cả hai tay tôi.
Tôi giật mạnh ra nhưng không thoát nổi. Sao mà hắn khỏe thế không biết, như cái gọng kìm.
Hạ Hà hình như chỉ yếu ớt đúng một tí, giờ đã bay sạch sành sanh cái dáng vẻ nhỏ bé tội nghiệp như con chim nhỏ ban nãy rồi.
Hắn như thế làm tôi mất mặt vãi chưởng.
Đã đếch cao được bằng hắn rồi lại còn yếu hơn nữa.
Tôi tức.
Chẳng hiểu sao dạo này tôi rất dễ nổi cáu, như kiểu không nện được cho hắn một cú thì khó chịu hết cả người ấy.
Hạ Hà thoải mái kìm hai tay tôi chỉ bằng một tay, “Sao thế Ngôn Ngôn?”
Tôi chau mày, “Đừng có gọi tôi như thế.”
Hạ Hà ngượng nghịu buông tay.
Tôi tự thấy thái độ mình khá tệ, không nên trút giận lên người khác như thế.
Vừa tính nói thêm câu, Hạ Hà đã cướp lời, “Là đến đợt một tháng mấy ngày đấy đúng không? Ngôn đánh đi, tớ không đánh trả đâu.”
Tôi: “…”
Hứa Đa ngồi trong lớp thò đầu ra nói, “Ê thằng Hà đừng có bắt nạt idol tao nha mạy.”
“Nói xàm nói điên,” Hạ Hà bảo, “Bọn tao đang giao lưu tình cảm nhé.”
Tôi mặc xác hắn, bước vào lớp ngồi xuống trước.
Hứa Đa ló mình hỏi tôi qua Hạ Hà, “Anh Ngôn anh Ngôn anh có sao không, cần em đi cùng đến bệnh viện không?”
“Tôi khỏe, cảm ơn.”
Tuy ban nãy Hạ Hà nắm chặt tay tôi, nhưng tôi biết hắn đã không dùng quá nhiều lực.
Chỉ mỗi cái cách đan mười ngón sít sao đó quả thực quá sến, giờ nghĩ lại vẫn thấy lòng bàn tay nóng ran.
———–
Tan tiết tôi đi lấy nước, Hạ Hà vội gọi với theo, “Đợi tớ với tớ cũng đi.”
Hắn không thể tự lập hơn được à?
Tôi cứ đi mặc kệ hắn.
Lúc lấy nước, tôi tình cờ thấy Chu Lam Lam với Trịnh Dục đang đứng trong góc cười đùa với nhau.
Cay mắt quá, trên đường trở về tôi có hơi thất thần.
Lúc đến chỗ ngoặt, bỗng có hai bạn nữ vừa cười vừa đùa đột ngột nhảy ra, tôi không tránh kịp, lùi lại một bước, lưng đụng vào ngực ai đó.
Người nọ giữ hai vai để ổn định tôi, “Đi đứng kiểu gì đấy, phải để ý vào chứ.”
Là giọng của Hạ Hà, đang nói với hai cô bạn kia.
Hai bạn nữ rối rít xin lỗi tôi sau đó nắm tay nhau rời đi. Tôi cứ luôn cảm thấy ánh mắt hai cô nhìn tôi và Hạ Hà có vẻ gì đó rất là phấn khích.
Chắc tại xem trên diễn đàn nhiều quá nên giờ cứ thấy con gái là lại tưởng hủ nữ.
Hứa Đa đi tới, “Má ơi idol bị sao thế? Ướt át rù quến quá!”
Nãy tôi chưa vặn chặt nắp chai nên vừa rồi bị nước tạt hết vào người, mặt trước của áo đồng phục đã ướt gần hết.
Hạ Hà kéo tôi ra sau lưng mình, “Sao mày lắm mồm thế, không cho mồm mọc da non à.”
Hắn cầm lấy chai nước của tôi, bảo: “Cởi ra đi Ngôn.”
Tôi cởi áo khoác đồng phục xuống, bên trong mặc mỗi áo phông, nếu bị sao đỏ nhìn thấy thì lớp sẽ bị trừ điểm.
“Mặc của tớ đi,” Hạ Hà cởi đồng phục của mình đưa tôi, “Tớ mặc áo cộc đồng phục bên trong nên không sao đâu.”
Tôi do dự.
Hạ Hà nói, “Dù gì tiết thể dục sau tớ cũng có mặc đâu, Ngôn đừng lo tớ bị lạnh.”
… Tôi có lo hắn bị lạnh đâu ơ kìa.
Tôi chỉ không muốn mặc quần áo của người khác thôi.
Vả lại bên trong tôi chỉ mặc mỗi áo cộc, nếu khoác áo này thì sẽ dán sát vào da.
Hạ Hà chậm rãi nhíu mày, tôi dự cảm không ổn, lập tức nhận lấy.
Bởi tôi biết chắc chắn hắn sẽ lại bắt đầu dính lấy tôi nói ba cái câu sến ** kiểu như “Ngôn ghét người ta có phải hông” cho coi.
Đúng như dự đoán, chân mày Hạ Hà tức khắc dãn ra, tỏ vẻ rất chi là hài lòng.
Hắn đúng là khó chơi.
Cả lớp đi học thể dục, chân tôi đã gần khỏi, có thể đi lại bình thường nhưng chưa được vận động mạnh, nên vẫn phải ở lại lớp.
Tôi treo áo đồng phục của mình lên cửa sổ, cố gắng làm cho nó khô nhanh hơn.
Khứu giác của tôi rất nhạy, cứ luôn cảm thấy áo khoác trên người mình đang toát ra mùi của Hạ Hà.
Điều này làm tôi nhớ lại chuyện tối hôm đó.
Nhiệt độ cơ thể bắt đầu có xu hướng tăng cao.
Đừng nghĩ về nó nữa.
Tôi ra lệnh cho não mình, lên vẽ báo tường để dời sự chú ý.
Chuông tan tiết reo vang, một đám con trai ùa vào lớp. Hạ Hà cầm chai nước quay lại chỗ ngồi, hỏi tôi, “Ban nãy Ngôn lại ra ngoài hử?”
“Ờ, đi lấy phấn. Sao?”
“Đệt, rốt cuộc là ai vậy nhỉ?” Hạ Hà hoang mang nhìn chai nước trong tay, “Ngôn ơi tiết thể dục lần sau Ngôn đừng đi đâu, ở lại lớp trông hộ tớ được không?”
“Không.”
Sao tôi phải giúp hắn làm ba cái chuyện nhạt nhẽo này.
Hạ Hà thản nhiên “ò” tiếng, vặn nắp chai nước lạnh ra uống.
Tôi thấy hắn đây là hưởng thụ sự đãi ngộ này, nếu thật sự không thích thì sao đếch khóa lại tủ đi.
Thêm một tiết trôi qua, đồng phục của tôi đã khô, tôi trả lại áo khoác cho Hạ Hà.
“Khô thật rồi hả? Cơ mà tớ không lạnh, Ngôn cứ mặc áo tớ cũng được.”
Hạ Hà vừa nói vừa duỗi tay tính sờ vạt áo tôi.
Bị tôi lườm cho cái.
Hắn nhận áo của mình rồi vo viên nhét vào ngăn bàn. Sang tiết Toán, chắc lạnh nên lại lôi ra mặc vào.
Tôi vô tình liếc mắt sang, thấy Hạ Hà đang cầm thứ gì đó mải miết đọc.
Tôi bỗng giật thót mình.
Thầm nghĩ toang rồi.
Tôi sơ ý quá.
“Đây là…”
Hạ Hà chau mày đọc hồi lâu.
Tôi như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Tôi hy vọng hắn sẽ chỉ liếc sơ qua và sẽ vứt nó đi ngay và luôn.
Hắn bỗng ngồi thẳng người lại, cứng đờ quay sang nhìn tôi trân trân.
Trong mắt tràn ngập kinh hãi, kế tiếp, ánh mắt lóe sáng, nhếch khóe môi, nụ cười dần thành toe toét.
Nụ cười của hắn kinh dị quá, khiến tôi sởn cả tóc gáy.
Tôi lập tức ngoảnh lại, nhìn chăm chú lên bảng bằng đôi mắt khát khao được tiếp thu kiến thức mới.
Bề ngoài như không có chuyện gì xảy ra, chứ thực chất trong lòng tôi đang dậy sóng cuồn cuộn.
Tôi…
Đã để quên hóa đơn mua đồ trong túi áo của Hạ Hà.
Đúng vậy, mấy chai nước lạnh, bánh ngọt, sữa, bánh mì,… tất cả đều là tôi mua.
Tại sao tôi lại làm vậy à?
Bởi vì tôi bị trẹo chân, tuy
Hạ Hà cẩu thả nhưng lại chăm sóc tôi rất cẩn thận, còn bế tôi rất nhiều lần.
Nên tôi thấy áy náy quá. Thấy bình thường học thể dục hắn đều chỉ lo chơi mà không có thời gian mua nước uống, với cả sau khi hoạt động mạnh xong sẽ dễ đói, nên tôi muốn giúp hắn chút.
Chỉ là để trả ơn hắn đã chăm sóc tôi mà thôi.
Còn về việc tại sao tôi lại không để thẳng lên bàn hắn mà phải đặt vào tủ, là do hắn khá thân với đám con trai trong lớp, tôi sợ mấy đứa nó nhìn thấy sẽ tự tiện ăn mất.
Vậy tại sao sau đó tôi lại không nói ra à?
Chính là vì tôi không ngờ con trai cũng thích hóng hớt buôn chuyện như thế!
Hạ Hà thấy đồ trong tủ, đám con trai đều oang oang trêu là chắc là lại được em gái nào thích thầm tặng rồi.
Hạ Hà lại còn mặt dày cười nói, “Này không phải quá bình thường à.”
Vốn tôi muốn bảo đó là tôi mua, song chẳng hiểu sao mà không tài nào mở nổi miệng.
Nhưng hắn đã chăm sóc tôi lâu như thế, tôi thực sự không muốn nợ hắn quá nhiều.
Sau đó… càng mua nhiều lại càng khó nói.
Tôi dự định sẽ dừng hành vi này lại khi chân tôi bình phục hoàn toàn.
Tôi cứ ngỡ là sẽ không bao giờ bị phát hiện.
Chứ thật không ngờ cả kế hoạch hoàn hảo tỉ mỉ là thế lại vỡ toang chỉ vì một chi tiết nhỏ nhặt như này.
Nhục, quá nhục.
Hạ Hà, hắn… Hắn sẽ nghĩ thế nào về tôi chứ?
Hắn nghĩ gì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn hắn đang khoái chí đến điên rồi.
Cái tên này đúng là cái đồ trẻ con, thầy hẵng còn ở trên giảng bài mà hắn đã vùi đầu vào cánh tay cười trộm, vai rung bần bật.
Cười xong lại moi ra một quyển sổ A4, không biết viết gì trên đó.
Đó là một cuốn sổ trông nát bét, vừa to vừa dày.
Hạ Hà đi đâu cũng vác quyển sổ này theo, thi thoảng lại moi ra tô tô vẽ vẽ, nhất quyết không cho ai xem.
Ban đầu thấy hắn viết nhật ký đã khiến tôi sốc tột độ. Trông hắn không hề giống kiểu người cẩn thận, thích ghi chép như thế tẹo nào.
Hành vi của hắn khiến tôi cực xấu hổ, định mệnh, hắn đây là tính nhớ kỹ chuyện này? Tính mấy chục năm sau lại lôi ra để cười nhạo tôi có phải không?
Tôi thẹn quá hóa giận.
Tôi biết chuyện này không thể trách Hạ Hà được, tất cả là tại tôi ngu si dốt nát.
Nhưng hắn thế kia là quá đáng.
Tôi đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu hắn làm như này với tôi, nhất định tôi sẽ cảm ơn hắn một cách chân thành, chứ không phải là vênh mặt nhâng nháo cười đểu tôi như thế.
Suốt cả tiết Toán, Hạ Hà cứ liên tục quay sang ngắm tôi.
Chẳng có nguyên nhân gì sất, cứ thích là lại quay sang rồi nhếch cái mỏ toe cmn toét như lên cơn điên.
Cười hả hê.
Cười như chưa bao giờ được cười.
Cười đến tôi ngứa cả răng.
Trông tôi xấu hổ thế này hắn vui lắm đúng không?
Vui như kiểu leo lên được đỉnh cao đời chó vậy.
Khó khăn lắm mới qua được hết tiết toán. Tôi xoắn quẩy thật lâu, cuối cùng thu hết can đảm nói, “Hạ Hà, túi cậu…”
Hạ Hà nhanh nhảu nói, “Túi gì cơ? Trong túi không có gì hết á.”
Còn cmn đểu cáng lộn cả hai túi áo ra cho tôi xem.
Hắn quá là thiếu đạo đức.
Hắn giả ngu với tôi.
Tôi thật tò mò không biết hắn có IQ cỡ này từ bao giờ nữa.
Hạ Hà bày ra vẻ mặt rất chi là nghiêm túc, “Ngôn muốn nói gì với tớ thế, Ngôn không nói thì tớ sao biết được chứ?”
Tôi tức lộn ruột, dứt khoát ngậm mồm, ra lệnh cho não chui vào đại dương kiến thức mênh mông.
Hạ Hà đứng dậy ra ngoài, mấy giây sau đã quay lại với cái bánh ngọt tôi mua cho hắn trên tay.
Tôi thấy người hắn đang tỏa ra hơi thở của sự thèm đòn.
Bây giờ chỉ có kiến thức mới có thể xoa dịu được hồn tôi, mới có thể giúp tôi bình tĩnh lại.
Nếu không rất có thể tôi sẽ mất khống chế mà đấm hắn mất.
“Úi dồi lại có bánh ngọt rồi đấy!” Hứa Đa đi tới đổ thêm dầu vào lửa.
“Ừa, hầu như hôm nào cũng có,” Hạ Hà nói, “Tao chỉ thích ‘cô gái’ chu đáo như thế thôi. Nếu tao biết ‘nàng’ là ai, tao sẽ…”
Hứa Đa rất phối hợp hùa theo, “Mày sẽ làm gì?”
Hạ Hà chống tay lên má, nghiêng đầu nhìn tôi và nói đầy ẩn ý, ”Tao sẽ cưới ‘nàng’ làm vợ, cùng ‘nàng’ sinh mười thằng cu.”
Cái địu mẹ.
Đẻ kiểu đéo gì?
Tôi hỏi hắn đấy, ĐẺ KIỂU ĐÉO GÌ?
Tôi mua đồ ăn đồ uống cho hắn mà hắn lại cứ trêu tôi như thế. Thật sự quá đáng quá quắt lắm rồi đấy!