Hạ Hà bảo tôi dùng thử xem máy tính bảng có okela không. Tôi ngồi thử dùng, còn hắn ngồi bên thì…
Không ngừng sàm sỡ tôi.
“Quản lý cái tay hư được chứ?”
“Tớ không quản được nó,” Hạ Hà vô tội lý lẽ, “Tại da Ngôn vừa trơn vừa mịn, làm tay người ta không bỏ ra được ý.”
Hắn lúc nào cũng nói mấy câu khiến tôi mắc ói lên được.
Cơ mà nghe lâu tôi lại thấy có loại phê phê mới chết.
Chắc tôi cũng bị chập mạch chỗ nào đó rồi.
Nói xong thì Hạ Hà có hơi tém tém lại được chút, nhưng tay lại thành bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Tôi đếch buồn nói hắn nữa, chỉ là…
“Sờ cái gì đấy?”
Hạ Hà ngồi ngay ngắn, “Có sờ gì đâu.”
Lại còn giả ngu với tôi.
Hắn không sờ, chẳng lẽ mông tôi mọc ra chân tự đi qua chui vào tay hắn?
Hạ Hà liếm liếm môi, “Bé cưng ơi anh muốn…”
Tôi: “Không, đừng có muốn.”
Hạ Hà: “Tớ còn chưa nói muốn gì mà.”
Khỏi cần nói.
Trong đầu hắn có gì khác ngoài cái chuyện kia chứ.
Tôi vẫn nhớ như in hắn bảo đợi đến sinh nhật 18 tuổi của tôi đấy, giờ tôi mới 17 thôi, đừng hòng mơ mộng.
Hạ Hà có vẻ muốn chơi đến cùng.
“Đã nói là đợi đến sinh nhật của Ngôn rồi còn gì?”
“Tớ mới 17.”
“Không, Ngôn 18 tuổi rồi,” Hạ Hà nói, “Tính cả tuổi mụ.”
Tôi: “Không ai tính tuổi mụ hết.”
Hạ Hà già mồm lươn lẹo, “Sao lại không tính tuổi mụ? Trứng thụ tinh không phải là một sinh mệnh rồi à?”
Những lúc thế này thì dùng thành thạo kiến thức sinh học mà lý lẽ ghê, sao lúc đi thi không thấy hắn thông minh đột xuất như vậy.
Tôi không dao động, và từ chối yêu cầu ngủ chung của hắn.
Không phải tôi không muốn… tiến thêm một bước với Hạ Hà, mà là do tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Thằng cu em hắn to như thế, thú thật là tôi có hơi sợ.
Hạ Hà không chịu ngủ đàng hoàng, cứ lật qua lật lại như bánh xèo.
“Đừng có lật nữa.”
Hạ Hà nói giọng như phát thanh viên, “Đêm dài đằng đẵng, Ngôn à, cậu không khao khát ư?”
“…” Tôi dừng lại khoảng chừng 5 giây.
“Qua đây đi.”
Dù sao cũng có những cách khác, không cần phải làm đến bước cuối cùng.
Hạ Hà trong nháy mắt lao tới, tốc độ có thể sánh ngang với chó lao về phía khúc xương.
“Thấy anh có to không, không cần hâm mộ, giờ nó là của cưng…”
Tôi muốn biết hắn ăn gì mà có thể dê cụ được như vậy quá.
Hạ Hà hình như vẫn chưa phát tiết xong tinh lực, đùi tôi cũng sắp bị mài đến rách cả da rồi.
Sáng hôm sau, Hứa Đa cứ nhìn tôi muốn nói lại thôi.
Tôi… tôi thề sẽ không bao giờ nuông chiều Hạ Hà nữa.
Nhiệm vụ của học sinh là học, xằng bậy như thế là không được.
“Gì vậy trời?” Hạ Hà ỉu như bánh đa thiu, “Làm xong 3 đề mới được hôn 1 cái, thật quá… vô nhân đạo, 2 đề thui được không bé yêu?”
“Không chịu thì thôi, 1 cái cũng đừng hòng.”
“Chịu!” Hạ Hà thốt lẹ, “3 đề thì 3 đề.”
Tôi nói, “Còn phải đảm bảo tỷ lệ chính xác nữa, vượt qua kiểm tra của tớ mới được.”
Hạ Hà cười bảo, “Được được được, bé yêu muốn gì anh cũng chiều hết á.”
Tiết tự học buổi chiều, tôi kiểm tra bài thi của Hạ Hà.
Khá hài lòng đấy, đây là trình độ bình thường của hắn.
Hạ Hà đẩy mẩu giấy cho tôi,【Đã đủ điểm đổi thưởng chưa?】
【Tối về phòng】
【Bé yêu hãy đợi đấy, hôn chết em】
Tôi bắt đầu lo lắng.
Bởi vì hắn đang hùng hục giải đề, không nghỉ giải lao một phút nào.
Lúc Hạ Hà nghĩ ngợi sẽ có thói quen xoay bút, lúc xoay thì vô tình làm rơi bút xuống đất, hắn kéo ghế ra rồi ngồi xổm xuống tìm.
Tìm một hồi vẫn không thấy, Hạ Hà chọc chân tôi, “Tìm hộ tớ với.”
Tôi cúi người xuống, má bỗng nhiên bị chạm nhẹ một cái.
Vừa chạm đã buông ra.
Hạ Hà hôn tôi.
Trong lớp học, trong lớp tự học.
Trong tiếng soàn soạt của ngòi bút vạch trên mặt giấy.
Trong khi các bạn khác đang vùi đầu đọc sách.
Hôn trộm tôi.
Tôi không còn nghe thấy bất cứ gì nữa, chỉ còn tiếng con tim đập loạn nhịp nơi lồng ngực.
Tôi kinh ngạc ngồi dậy, Hạ Hà vẫn ngồi xổm mỉm cười nhìn tôi, trên tay cầm cây bút đã rơi.
Con cún xấu xa lừa đảo lươn lẹo này!
【Người ta nóng ruột muốn nhận thưởng thôi mờ. Sao cục cưng vẫn ngại ngùng thế? Dễ thương chết người ta mất rồi】
Tôi ném lại mẩu giấy trả hắn,【Về sau đừng có mà làm thế nữa, sẽ bị phát hiện đấy】
Hạ Hà:【Nghe cục cưng hết. Cơ mà người ta không sợ bị phát hiện đâu, người ta chỉ muốn cho cả thế giới biết cục cưng là của người ta thôi】
———–
Tiết tự học một hôm nọ.
Trước lúc vào lớp, Hạ Hà với Trịnh Dục cùng nhau ra ngoài trường mua trà sữa. Chuông vào lớp vang lên, Trịnh Dục xách trà sữa trở về, Hạ Hà thì mất hút.
Tôi hỏi Trịnh Dục, “Hạ Hà đâu rồi?”
Trịnh Dục đáp, “Nó đi vệ sinh, đau bụng hay sao ấy.”
Nửa tiết trôi qua, Hạ Hà vẫn chưa về lớp.
Tôi nóng hết ruột gan, muốn đến nhà vệ sinh tìm hắn, Trịnh Dục lập tức nhỏ giọng gọi tôi, “Ngôn ơi đừng đi.”
“Tại sao?”
“Nó,” Trịnh Dục xoắn xuýt hồi lâu mới chịu khai thật, “Nó đang ở quán net rồi. Nó bảo sẽ quay lại sớm, bảo tôi đừng nói cho ông biết.”
Tôi đứng lặng rất lâu mới về chỗ ngồi.
Tan tiết tự học tối thứ nhất, cuối cùng Hạ Hà cũng đã trở lại.
Tôi thấy Trịnh Dục kéo hắn lại thủ thỉ gì đó.
Hạ Hà quay lại chỗ ngồi, dè dặt đụng người tôi, “Ngôn giận người ta rồi à?”
Tôi mặc kệ hắn, cũng không nhìn hắn.
Tôi thực sự rất giận, rất thất vọng và hơn cả là khó hiểu.
Tôi biết ngày xưa Hạ Hà rất thích chơi game và thường xuyên ra quán net, nhưng kể từ khi… tôi không nhớ rõ là từ lúc nào, chỉ nhớ đại khái là phải ít nhất 2 tháng rồi hắn không còn đi net nữa.
Là do dạo này áp lực quá ư?
Tôi biết với thành tích trước đây của hắn thì rất khó có thể đạt được điểm đầu vào của các trường khá. Nỗ lực nhiều đến vậy mà thành tích chỉ có thể tăng từ từ, cảm giác này rất khổ sở, vậy nên hắn mới…
Hắn mới thấy mệt mỏi và muốn bỏ cuộc phải không?
Với kiến thức bây giờ của hắn thì dư sức đỗ một trường bình thường ở tỉnh.
Nhưng tại sao hắn lại không kể với tôi.
Tại sao phải nói dối tôi để trốn học?
Hạ Hà nói, “Xin lỗi, tớ không cố ý nói dối Ngôn.”
Tôi rất buồn và khó chịu vì suy đoán của mình.
Tôi không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Hạ Hà chầm chậm đặt thứ gì đó lên đùi tôi.
Tôi cúi xuống nhìn, ngẩn người.
Là một tập tranh.
Của Toki.
“Đi ngang qua quán net thấy đang tổ chức đấu giải, phần thưởng là cái này. Tớ nhớ là Ngôn rất thích tranh của người này… Tớ cứ nghĩ nó sẽ kết thúc sớm, ai dè lại mất thời gian như vậy… Tớ không cố ý nói dối Ngôn đâu.”
Tôi lục tìm trong ký ức của mình xem đã nói với hắn rằng thích tranh của Toki khi nào…
Phải nghĩ mất một lúc mới nhớ ra cái hôm tôi chơi game giải mã cách đây lâu lắm rồi, tôi có nói với hắn mình thích họa sĩ này.
Tại sao Hạ Hà lại như thế?
Hắn muốn tôi ngày càng lún sâu, và không thể rời xa hắn được nữa đúng không?
Tan học xong, Hạ Hà tủi thân mà hờn, “Ban nãy làm người ta sợ chết đi được, sợ cục cưng không còn thương người ta nữa, sợ đến suýt chút nữa thì rời khỏi thế giới xinh đẹp này rồi.”
Tôi: “…”
Sở trường của hắn đúng là giả bộ đáng thương. Rành rành là một thằng đực rựa cao to không đen không hôi, nhưng cứ phải diễn thành bộ dáng của bông hoa nhỏ nhắn yếu đuối bị hành hạ mới chịu.
Nhưng tôi không cãi được, lần này tôi sai thật.
Hạ Hà rất hay ghen tuông, luôn tỏ ra rất bất an và sợ hãi, tôi nghĩ phần lớn là giả vờ.
Kỳ thực người sợ hơn là tôi.
Tôi là một người thụ động, khiến tôi từ từ chấp nhận một người và khiến người ấy chiếm trọn cuộc sống của tôi, trừ Hạ Hà ra thì không ai có thể làm được. Tôi thậm chí còn không dám tưởng
tượng cuộc sống của mình sẽ thế nào nếu thiếu hắn.
Nếu Hạ Hà không muốn cố gắng nữa, tôi e rằng mình sẽ từ bỏ nơi mình muốn đến và ở lại thành phố này vì hắn. Tôi không thể chịu được nếu phải rời xa Hạ Hà.
Cho nên sao mà tôi lại không thương hắn được chứ, sự thật là tôi yêu hắn đến không có nguyên tắc nữa rồi.
Thế nhưng có đánh chết tôi cũng sẽ không nói ra những lời sến sẩm ủy mị ấy.
Rõ ràng Hạ Hà đang đợi tôi dỗ, bày ra dáng vẻ tủi thân như cả thế giới này bắt nạt hắn.
Tôi mở điện thoại và lên mạng tìm kiếm “Cách để dỗ dành bạn trai khi lỡ làm người ta giận”. Cư dân mạng rất nhiệt tình nêu ý kiến cho tôi: “Đánh ngất bạn trai rồi vứt đấy, đến lúc bạn trai tỉnh thì giả đò chạy đến ôm hôn khóc lóc bày tỏ sự quan tâm vô bờ bến, đảm bảo phê quên hết đường về luôn”.
Đây cũng là một cách hay, nhưng tôi chỉ sợ sau khi đánh xong Hạ Hà lại càng ngốc hơn thì đúng là dở.
Tôi muốn nói xin lỗi với hắn, song cứ xoắn quẩy nửa ngày cũng không tài nào mở miệng nổi. Có điều hình như hành động thì sẽ dễ làm hơn đấy. Tôi chầm chậm đi đến ngồi lên giường của Hạ Hà rồi duỗi tay ôm lấy hắn.
Cái tên ngáo chúa này còn cười ra tiếng.
Quả nhiên hắn đang giả vờ, hắn duỗi tay ra rồi ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi nói nhỏ với hắn, “Cảm ơn, vất vả cho cậu rồi.”
Hạ Hà được nước lấn tới bắt đầu hôn tôi.
Tôi không thích làm chuyện này trước khi tắt đèn, vì nếu lỡ có kiểm tra ký túc đột xuất thì rất có thể sẽ sợ đến hỏng cả thằng cu em.
Cơ mà hôm nay tôi biết mình đuối lý, nên thôi, hắn vui là được.
Hôn rất lâu, lâu đến mức thiếu ô xy, Hạ Hà mới chịu buông tôi ra, “Không ngờ cục cưng sẽ đến dỗ người ta, cục cưng yêu người ta chết đi được rồi đúng không?”
Tôi: “…”
Vậy đúng ra là tôi không nên dỗ hắn? Cứ để mặc hắn tự thẩm cái vai bông hoa yếu đuối của mình? Đúng là cái đồ diễn chúa.
“Ngôn không cần ép mình phải làm những chuyện này. Sao tớ có thể giận thật được chứ, tớ chỉ thích trêu Ngôn thôi. Ngôn có thể tùy hứng, có thể ngó lơ tớ, cũng có thể giận tớ, tớ đều thích hết.”
Hạ Hà nhìn tôi chăm chú, “Ngôn không cần phải làm gì cả, tớ vẫn mãi yêu Ngôn.”
Hắn thật sự rất giỏi tán tỉnh, tôi cực kỳ cảm động, vậy nên lúc tắm xong, tôi đã…
Hạ Hà kích động tột độ, song vẫn gắng hết sức để kiềm chế, “Bé cưng ơi không cần phải làm như này…”
“Tớ muốn làm.”
Sau đó hắn bắn đầy lên mặt tôi.
Đù mé, lời ong tiếng bướm thật là hại chết người.
Hạ Hà ngượng ngùng xoắn xuýt nhìn tôi, sau đó vùi mặt vào ngực tôi e thẹn nói, “Hức hức hức người ta hạnh phúc quá đi à.”
“Đừng có mắc ói nữa đi.”
Hạ Hà khôi phục phong thái nghiêm túc trong một giây, hắn thở dài, “Tớ yêu Ngôn nhiều lắm. Hôm gặp Ngôn lần đầu tiên ở rạp chiếu phim, tớ đã nghĩ Ngôn chính là tiên trên trời xuống trần rồi. Họ Kỷ là cái đinh gì, tuổi gì xứng ôm Ngôn.”
Hắn chém gió kinh thật.
Cơ mà cũng có thể là người tình trong mắt hóa Tây Thi, vì tôi cũng thấy hắn đẹp trai dã man con ngan.
Nhưng tôi sẽ không nói cho hắn biết đâu, sợ hắn sẽ phởn lên tận trời mất.
Tôi nói, “Hối hận vì đã xuống trần rồi, đã đến lúc ta phải đi về.”
Hạ Hà: “Không về được nữa đâu, em đã bị ta vấy bẩn rồi, đời này kiếp này không thể về, kiếp sau kiếp sau nữa cũng không được. Đời đời kiếp kiếp đều là người của ta.”
Hắn có tham lam quá không? Có điều hình như tôi lại cảm động nữa rồi.
Sáng hôm sau, Hạ Hà chồm qua người tôi để lấy điện thoại. Tôi thấy trước mặt có cái gì đó, lúc ấy hẵng đang mê ngủ, cũng chẳng hiểu nghĩ gì mà lại thè lưỡi ra liếm một phát.
Tôi nghe thấy Hạ Hà hít mạnh một hơi.
Khoảnh khắc ấy tôi lập tức tỉnh táo.
Hắn giơ hai tay ôm ngực, khó tin nhìn tôi, mặt mũi từ từ đỏ tưng bừng.
“Thật không ngờ, Ngôn Ngôn, em cũng quá… quá là dê…”
Có thể là tôi… trong tiềm thức… có… một loại đam mê khó nói với Hạ Hà.
Tôi đang rất hoảng loạn.
Vậy là kết thúc rồi đúng không?
Tại sao tôi lại có thể biến thành dâm loạn như thế được chứ?
Hạ Hà đê tiện nói tôi, “Cục cưng như quả trứng gà, bên ngoài thì trắng, bên trong vàng khè[1].”
Ha ha.
Nếu tôi là trứng gà thì hắn chính là quả xoài, từ trong ra ngoài đều vàng đến không thể vàng hơn.
Hạ Hà nhanh chóng khôi phục bản tính sau thẹn thùng. Tôi mới liếm một phát mà hắn bắt đầu làm quá lên gì mà sưng cả rồi, còn tự nhận chỗ đó của mình chắc chắn là đẹp tuyệt vời.
Chỉ cần ở trong phòng ngủ là cởi trần không chịu mặc áo, còn có ý định bôi kem dưỡng da cho hai cái cục nho nhỏ đó.
Tôi cực kỳ cực kỳ hối hận, biết vậy đã chẳng làm.
Khoảnh khắc hắn lại vênh váo đắc ý một lần nữa, tôi rốt cục hết chịu nổi bèn duỗi tay bóp nó một cái.
Hạ Hà sững sốt, sau đó đỏ mặt gục xuống bàn không í ới câu gì.
Tôi: “…”
Tôi có chút kích động.
Ra là làm thế sẽ khiến hắn dâm đến không đứng dậy nổi.
Cuối cùng tôi cũng nắm được pháp bảo trị Hạ Hà.
———
Chú thích:
[1] Bên Tàu nó coi màu vàng là để chỉ ba cái thứ đồi trụy đen tối bậy bạ nha các ông.