Vu Tranh cũng giật mình, vội vàng đỡ lấy Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý đưa tay nhào nặn khuôn mặt nóng hầm hập của bản thân, nói với người đàn ông: "Cảm ơn anh."
Ý cười trong mắt Giản Tế tăng thêm, vừa định nói cái gì, Cận Phi ở phía sau đã nhịn cười đi qua đó: "Chào mọi người nha."
Vu Tranh ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào ông chủ."
Tang Gia Ý biết Cận Phi, vì vậy cũng lắc lắc tay chào hỏi theo Vu Tranh: "Chào ông chủ của Ngư Ngư ạ."
Dường như là tò mò, ánh mắt cậu lại hiếu kỳ rơi lên người Giản Tế.
Ngón tay buông thõng bên áo bành tô của Giản Tế khẽ động, cảm thấy càng muốn x0a nắn người này một trận.
Cận Phi lắc lắc chìa khóa xe trong tay: "Đường ở đây không dễ đi, cần tôi đưa các cậu về không?"
Vu Tranh nhìn xuống điện thoại, lắc đầu: "Không cần đâu, xe đặt trước sắp đến rồi, cảm ơn ông chủ."
Cận Phi cũng không định cưỡng cầu: "Được." Sau đó lúc đi ngang qua Tang Gia Ý, Cận Phi nhịn cười, "Thầy Tang Tử, lần này không thể tùy tiện chỉnh sửa rồi, không thì đạo diễn lại tới oán trách khóc lóc nói cô ấy phải đi uống trà nữa."
Tang Gia Ý không dễ gì nén cái vụ viết H xuống, loáng cái nhiệt độ cơ thể đã tăng lên lại, cậu vân vê lỗ tai nóng bừng của mình, nhỏ giọng "À" một tiếng.
Rõ ràng trước kia cậu đâu có dễ xấu hổ như vậy.
Nghĩ đến đây, cậu nâng mắt nhìn qua Giản Tế bên cạnh Cận Phi.
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cận Phi đứng bên.
Cận Phi đối diện với ánh mắt của anh, chớp mắt sống lưng chợt lạnh, đứng thẳng người không đùa nữa.
Thân phận của người đàn ông này hẳn là rất cao, Tang Gia Ý âm thầm suy nghĩ.
Ánh mắt của cậu lúc có lúc không đáp lên người Giản Tế, nghiêng đầu, mang theo vẻ tò mò tìm tòi, trông rất vâng lời.
Giản Tế không hiểu nổi đứa nhỏ đang nghĩ gì, lúc đang chuẩn bị nói gì đó với cậu, ánh đèn từ xa đã chiếu tới, xe được gọi đến rồi.
Vu Tranh kéo Tang Gia Ý chuẩn bị lên xe, một bên thì ngoảnh đầu tạm biệt với hai người đang đứng ở cửa.
Tang Gia Ý giơ tay, mặc dù là hướng về phía Cận Phi vẫy vẫy, nhưng ánh mắt lại đặt lên người Giản Tế: "Bai bai."
Trong mắt Giản Tế chợt hiện lên ý cười.
-
Đợi sau khi về tới nhà, Tang Gia Ý lười biếng dựa vào ghế sô pha, mặc dù đang nhìn di động, nhưng suy nghĩ lại không nhịn được bay đến trên người đàn ông ở Vân Lang Các đó.
Anh ấy đẹp trai quá.
Ngay thời điểm đang nghĩ đông nghĩ tây như vậy, một tiếng chuông đột ngột vang lên.
Tang Gia Ý giật nảy mình, sau đó trông thấy ba chữ "Tề Tu Văn" hiển thị trên màn hình.
Mặc dù không muốn nhận điện thoại, cậu vẫn ấn nút nhận máy: "A lô."
Giọng nói đầu bên kia có hơi trầm: "Tiểu Ý, chuẩn bị khi nào thì về nhà?"
Tang Gia Ý ngắm nhìn trần nhà màu trắng, sau một hồi im lặng, mở miệng nói: "Qua một thời gian nữa đi, đêm ba mươi."
Tề Tu Văn cũng im lặng rất lâu, cuối cùng giống như là thỏa hiệp: "Được, vậy em cố gắng tự chăm sóc bản thân, thiếu gì nhớ nói cho anh* biết."
(*) Anh ở đây là anh trai.
Tang Gia Ý "Dạ" một tiếng, sau đó trong lúc lặng ngắt chẳng biết nên nói gì, cúp máy.
Mỗi lần nhận được điện thoại từ bên kia, Tang Gia Ý đều cảm thấy không thoải mái một hồi.
Có lẽ do trong lòng không thoải mái, tiện đà ảnh hưởng luôn đến dạ dày, cậu bắt đầu cảm thấy dạ dày quặn thắt từng cơn càng lúc càng rõ ràng.
Tang Gia Ý đau đến mức rên lên khe khẽ, tiếp đó xoay người, giống như con thú nhỏ cuộn tròn thân mình lại.
Đợi đến lúc Tang Gia Ý mở mắt ra, ánh mặt trời bên ngoài đã sáng tỏ.
May mà trong nhà mở máy sưởi, bằng không nằm cả đêm trên sô pha như vậy, sớm muộn gì cũng cảm lạnh.
Sau đó cậu đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, nhân tiện đặt một chút đồ bên ngoài cho mình, sau nữa thì ngồi trên thảm mềm ở phòng khách, bắt đầu gõ chữ.
Sinh hoạt của cả một ngày, mặc dù không tính là đặc sắc, nhưng đối với cậu mà nói, cũng coi như phong phú.
Chớp mắt cái đã đến tối.
Một ngày bình thường này, điều không bình thường duy nhất là, buổi tối điện thoại của cậu bắt đầu kêu lên "tinh tinh".
Cậu mở tin nhắn ra xem thử, là tin tức của biên kịch kịch truyền thanh gửi tới:
【Tang Tử đại đại, thầy phối âm của công《Nguyệt thượng mi sao》đã định rồi đó, có muốn đoán thử xem là ai không?】
Không biết vì sao, trái tim Tang Như Ý bắt đầu nhảy gia tốc.
【Tang Tử: Ai vậy?】
Đối diện trả lời rất mau:
【Là đại thần Vũ Tế đó!】
Đại não Tang Gia Ý "bùm" một tiếng bắt đầu đập vang, trong chớp mắt cũng hoài nghi bản thân mình nhìn nhầm rồi, phải xác nhận cái tin nhắn này mấy lần.
Đại thần Vũ Tế......
Đại thần Vũ Tế.
Đại thần Vũ Tế!!
Trời đất ơi, chẳng phải nói ảnh không nhận kịch truyền thanh nữa sao? Chẳng phải nói ảnh chuẩn bị lui giới rồi à? Sao lại nhận cái này vậy?!!
Tang Gia Ý vội vàng nhấn vào Weibo, liền phát hiện Thính Văn FM chuyển phát Weibo của Phòng làm việc văn hóa Voice, bên dưới còn @ tác giả Tang Tử cùng với những người chủ dịch.
Ngón tay cậu có hơi run nhẹ kéo xuống, lập tức trông thấy:
Trần Nghiên: Vũ Tế @Vũ Tế v
Châu Thừa Sinh: Cá màu cam @Một chú cá màu cam v
Trong nháy mắt này, Tang Gia Ý chỉ cảm thấy choáng váng một trận, cậu ngây ngốc cầm điện thoại đứng trong phòng khách.
Vũ Tế phối cho tiểu thuyết của cậu đó!
Ông trời ơi, nếu có một ngày cậu qua đời, nhất định phải viết nó vào nhật ký sinh thời của cậu, chuyện vĩ đại nhất cả cuộc đời -- được tiến hành hợp tác cùng Vũ Tế!!
Cậu thích Vũ Tế đã 5 năm ròng!
Đây là lần đầu tiên có cơ hội tiến hành hợp tác với Vũ Tế.
Tang Gia Ý hạnh phúc trực tiếp ngã thẳng lên sô pha.
Hoàn toàn điên rồi! Hoàn toàn điên rồi!
Đợi một hồi, Tang Gia Ý ý thức được gì đó, hình như truyện cậu viết vốn là truyện đam mỹ mà.
Tầm nhìn hạ xuống, cậu liền nhớ đến con cá nào đó ở phía dưới Vũ Tế.
Tang Gia Ý bèn gọi một cuộc điện thoại cho Vu Tranh.
Bên kia đổ mấy hồi chuông mới bắt máy: "A lô, Tang Tang, tôi đang......"
Tang Gia Ý gấp lắm rồi, cũng không kịp nghe Vu Tranh đầu bên kia nói chuyện.
"Ngư Ngư, cậu coi Weibo chưa?" Trần Nghiên của《Nguyệt thượng mi sao》do thầy Vũ Tế phối âm đó!!"
"Hu hu hu hu hu tui phát điên một hồi luôn ấy!!"
Nước miếng ước ao của Tang Gia Ý chảy ra từ trong mắt:
"Hu hu hu có thể nghe Vũ Tế th ở dốc bên tai cậu, may mắn quá đi! Tui cũng muốn!"
"Tui ngu luôn, thật đó, thời điểm Biên Biên ngăn không cho tui viết H, tui càng viết càng lưu loát, biết vậy hồi đó tui ngoan ngoãn nghe lời, không viết tí gì, hu hu hu thằng nhóc cậu hời quá rồi!"
Đối phương nói chuyện y như súng liên thanh, vừa nhanh vừa giòn giã, "đùng đùng đùng" một trận bắ n ra ngoài.
Vu Tranh trực tiếp sửng sốt, nhìn đạn mạc[1] trên màn hình của mình đã cười điên cuồng.
[1] Chỉ bình luận chạy ngang qua màn hình.
Cậu ta trầm mặc một hồi: "......!Người anh em này, tôi đang livestream."
Tang Gia