Ban đêm, hai người đứng trên ban công của đỉnh lâu đài, trên người Tang Gia Ý được Giản Tế phủ một tấm thảm dày dặn, cả người quấn kín không chỗ hở.
Ở đây là ngoại ô, công trình xung quanh rất ít, không có thứ gì có thể che chắn tầm nhìn.
Pháo hoa rực rỡ đang nở rộ khắp bầu trời.
Thấy Tang Gia Ý ngẩng đầu dùng đôi con ngươi sáng lấp lánh ngắm nhìn không trung, Giản tế sờ sờ sườn mặt cậu: "Hôm nay em vui không?"
Tang Gia Ý xoay đầu nhìn anh: "Vui lắm, siêu vui ạ."
Giản Tế cúi đầu mỉm cười: "Vui là được rồi, thực ra tôi chẳng biết cách chuẩn bị kinh hỉ, chỉ biết một vài trò tục khí."
"Tục khí là chỉ?"
"Ném tiền."
"......"
Quả thực, ngoại trừ Miên Miên, mặc kệ là vườn hoa dày công thiết kế, hay là lâu đài thư viện, không có tiền thì thật sự làm không nổi.
Nhưng bây giờ Tang Gia Ý đã mê loạn điên đảo thứ đồ được tiền ném ra.
Bỗng nhiên Tang Gia Ý nhớ đến gì đó: "Không phải nói cho tôi xem kịch sao? Kịch đâu rồi?"
Ý cười trong mắt Giản Tế sâu thêm: "Kịch......!hẳn là giờ đang tiến hành."
Rõ là đang cười, nhưng sao mà Tang Gia Ý lại cảm thấy nụ cười ấy trông xấu xa thế nhỉ.
"Nhưng tôi không nhìn thấy."
"Bây giờ nhìn xui vẻo lắm, ngoan, hôm nay là sinh nhật của chúng ta, không dính tới mấy thứ đồ chơi dơ bẩn đó, sáng mai mở mắt là có thể thấy rồi."
Tang Gia Ý đơn thuần, nhưng lại nhạy cảm và thông minh, cậu lập tức ý thức được, kịch trong miệng của Giản Tế không chỉ đơn giản là "kịch" nữa, ngoan ngoãn "ò" một tiếng.
Thẳng đến ngày hôm sau, sáng sớm Tang Gia Ý đã bị cú điện thoại của Vu Tranh làm tỉnh ngủ, cậu ta ở bên kia vô cùng hưng phấn:
"ĐMMMM! Tang Tang coi Weibo đi!"
Chỉ nghe Vu Tranh ở bên kia líu ra líu ríu, Tang Gia Ý cảm thấy cậu ta vui đến mức sắp bay lên trời.
"Ha ha ha, Tề Tu Du cũng có ngày hôm nay, tôi sướng chết mất!! Đáng đời thằng cháu rùa đấy!!"
Tang Gia Ý mơ mơ màng màng, mắt cũng mở không ra, nhưng đã cảm giác được người bên cạnh nắm tay cậu giật giật.
Giản Tế cũng bị ồn cho tỉnh, giọng nói hơi khàn mở miệng: "Ai gọi vậy em?"
Trong chớp mắt Vu Tranh liền giống như bị bóp nghẹt cổ họng, đột ngột an tĩnh lại.
Giọng của thầy Vũ Tế truyền tới lỗ tai cậu ta, mức độ này thì rõ hẳn là......!hai người cách nhau rất gần he?
Ôm nhau ngủ??
Ò, cậu ta quên mất, người bạn này của cậu ta là nhân sĩ đã kết hôn rồi.
Vả lại ngày hôm qua là sinh nhật của bạn cậu ta, giờ này còn chưa dậy......!bình thường bình thường thôi.
"Làm phiền làm phiền rồi, cậu ngủ tiếp đi."
Nói xong, bên kia liền cúp điện thoại.
Tang Gia Ý bèn ném di động qua một bên, rụt người vào trong chăn một chút, giọng nói mơ hồ: "Điện thoại của Ngư Ngư."
Nói rồi, cậu liền cảm thấy có người sờ sờ mặt cậu, thanh âm rất ôn hòa: "Ngủ thêm một lát nữa đi."
Quả thực hôm qua Tang Gia Ý ngủ rất trễ.
Ngay từ đầu, phòng của Tang Gia Ý vốn là một căn khác đã chuẩn bị xong, ở sát vách với Giản Tế.
Nhưng buổi tối lúc đi ngủ thật sự, Tang Gia Ý trợn tròn mắt nhìn căn phòng mang phong cách hoàng gia thời Trung cổ, đâu đâu cũng không thấy dễ chịu.
Bình thường trông thì đẹp đẽ lộng lẫy, có thể xưng một câu phong cách phục cổ, nhưng vừa tới tối, liền có hơi giống với biệt thự trong phim kinh dị.
Giữa một bầu không khí vắng vẻ, Tang Gia Ý lờ mờ có thể nghe thấy tiếng sột soạt của tiếng gió quẹt qua lá cây bên ngoài cửa sổ.
Bức tranh thoạt nhìn quý giá vô ngần vào ban ngày, bây giờ treo trên tường, Tang Gia Ý cứ cảm thấy người trong tranh đang trợn tròn mắt nhìn cậu.
Cậu trở người một cái, nhắm mắt vào.
Kim đồng hồ treo tường "tích tắc tích tắc" chuyển động qua lại.
Ngoài cửa sổ hình như có người.
Tại sao bên dưới giường này là khoảng trống? Hình như cũng có người.
"......"
Tang Gia Ý mở choàng mắt, vén chăn ngồi thẳng dậy, rồi chạy "bịch bịch bịch" ra ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng bị gõ vang, Giản Tế xuống giường đi mở cửa.
Liền trông thấy đứa nhỏ mặc áo ngủ mềm mại ôm gối đầu, mắt chứa chan hy vọng nhìn anh: "Hôm nay tôi có thể ngủ cùng anh không?"
Một tay Giản Tế vịn khung cửa, cả người chặn lấy cửa, trong giọng điệu chứa ý cười: "Lý do."
Khẩu khí của Tang Gia Ý meo meo: "Sinh nhật......."
Giản Tế nhìn đồng hồ treo tường, cười như không cười: "Đã một giờ sáng rồi, sinh nhật đã qua, bây giờ là 364 ngày còn lại."
"......"
"Tôi sợ."
Thanh âm của Tang Gia Ý nghe vào rất đáng thương, sau đó cậu vừa nói vừa chen vào trong ngực của Giản Tế: "Ngủ chung ngủ chung ngủ chung nha."
Giản Tế bị cậu chen đến mức lùi về sau liên tục, thẳng đến khi cả hai người đều đã vào trong phòng, cái chân lén chọt chọt, cửa phòng liền khép lại.
Giản Tế: "......"
Sau đó đã thấy người chạy bước nhỏ xông thẳng đến giường, lưu loát liền mạch thả gối xuống, nhét bản thân vào trong chăn, nằm thẳng cẳng.
Tang Gia Ý nhỏ giọng "phù" một hơi, đạt được mục đích!
Cậu nhìn Giản Tế, cái tay đặt bên ngoài vỗ vỗ mép giường: "Nào, đi ngủ thôi."
Khóe miệng Giản Tế không ngừng giương cao, anh đi đến bên giường, nom cái người đang nằm trên đó, gọi tên cậu: "Tang Gia Ý."
Trái tim Tang Gia Ý run lên, đối phương lại gọi cậu là "Hựu Hựu", khiến cậu hoang mang: "Ả?"
"Em có biết giờ em giống gì không?"
"Không biết ạ."
Giản Tế nói thẳng: "Giống leo giường."
Tang Gia Ý mặc kệ, cứ leo cứ leo cứ leo!
Cậu chớp đôi mắt: "Vậy tôi leo thành công chưa?"
Nếu Giản Tế thật sự không cho mình ngủ với anh, vậy cậu cũng chẳng có cách.
Giản Tế xốc chăn lên, rồi nằm vào.
Anh nghiêng người đối mặt với Tang Gia Ý, giọng điệu ngậm cười: "Chúc mừng em, leo thành công rồi."
Lúc này Tang Gia Ý mới hoàn toàn thở ra một hơi, bỗng nhiên cậu có một vấn đề rất tò mò, chính là......!tự dưng có hơi để ý.
"Anh nói như vậy, trước đây nhất định có người từng leo rồi nhỉ?"
Thực ra Tang Gia Ý biết, với thân phận và địa vị này của Giản Tế, lại có vẻ ngoài đẹp như vậy, nếu không có ai ngấp nghé, đó mới là bất thường.
Giản Tế nhắm mắt lại, giọng nói hơi trầm: "Hình như có đấy."
"Hình như?"
"Vì không quan trọng, nên không nhớ nổi."
Cũng chẳng có ai chạm được lên người anh.
Một vài gia đình có chút tài sản trong giới muốn tặng người cho anh, Giản Tế chỉ giết gà dọa khỉ, thuận tay chỉnh lý công ty của mấy nhà, liền trấn áp được người.
Vì thế bọn họ cũng dần dần yên phận lại, không đi lấy lòng mình bằng phương diện này nữa.
Trái lại người không biết điều thực sự chính là mấy minh tinh nhỏ mới ra đời trong vòng giải trí, bất kể là người nào trong phạm vi, căn bản đã đạt tới một địa vị thì đều nghe qua tiếng tăm của anh, không dám tùy ý làm bậy.
Chỉ có mấy minh tinh nhỏ vừa tiến vào giới giải trí còn mang theo một chút mơ mộng, vọng tưởng không thực tế, nghé con mới sinh không sợ cọp*, luôn cảm thấy bản thân là khác biệt.
(*) Gốc là 初生牛犊没有被锤打过: nghé con mới sinh chưa bị chùy đánh qua.
Đặc biệt là sản nghiệp dưới cờ Giản thị có công ty giải trí.
Giản Tế không nhớ rõ lắm đã có bao nhiêu người muốn dựa vào đủ loại mánh khóe để tiếp cận anh, chỉ láng máng hình như đã phong sát một vài người.
Vừa vào cái giới này, còn chưa gặp được bao nhiêu phong cảnh, đã không có cơ hội nhìn tiếp nữa.
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân, nếu đã muốn đánh cược, vậy phải chuẩn bị tốt khi thất bại.
Nhớ tới đây, anh chậm rãi mở to mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt: "Chỉ có em to gan nhất, nên em thành công rồi."
Không có ai xứng được đánh đồng với Hựu Hựu.
Tang Gia Ý lắc lắc chân, không cẩn thận liền đụng phải chân của Giản Tế bên cạnh.
Cảm nhận được lạnh giá từ chân của đối phương, Giản Tế bèn kẹp lấy chân cậu.
Tang Gia Ý vô cớ vui vẻ