Trước lúc tham gia đại thọ 80 của Nhậm lão tiên sinh, Giản Tế và Tang Gia Ý còn có một chuyện phải làm.
- -《Nguyệt Thượng Mi Sáo》bắt đầu ghi âm rồi.
Sáng hôm nay, Giản Tế và Tang Gia Ý cùng nhau ra cửa.
Thời điểm ngồi trên xe, Tang Gia Ý vừa thắt đai an toàn, vừa thấy hơi tò mò.
"Có loại cảm giác đi làm chung với anh á.
"
Giản Tế còn chưa kịp nói chuyện, Tang Gia Ý đã hỏi trước: "Anh có hồi hộp không?"
Giản Tế đánh tay lái, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dạo chơi trên khuôn mặt anh, anh dường như mỉm cười: "Vì sao tôi phải hồi hộp?"
"Hôm nay anh phải lộ diện trước công chúng ấy!"
"Tôi không gặp người được à?" Anh mắt anh sâu kín rơi lên người Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý cười rồi sờ sờ mũi: "Gặp được, đương nhiên là được chứ.
"
Phòng làm việc Voice.
Công ty hôm nay so với mọi khi còn vội vàng hơn rất nhiều, nguyên nhân là vì trước đó đã có không ít người trông thấy Cận Phi đơn độc cử người thu dọn một căn phòng thu âm.
Vừa hỏi, mới biết là hôm nay thầy Vũ Tế muốn tới hiện trường để tiến hành thu âm.
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều rơi vào khiếp sợ.
Thầy Vũ Tế! Tới hiện trường thu âm?!!
Ở giới phối âm, địa vị của đối phương rất cao, lại thần bí quá mức, tin tức mà mọi người biết về thầy Giản Tế đều vô cùng ít, muốn đào cũng đào chẳng được.
Cũng không phải chưa từng có thầy phối âm không muốn bại lộ thông tin cá nhân, chẳng qua mấy cái này đều là mặt hướng về đại chúng, mặt hướng về fan.
Đối với người cùng ngành, đa phần đều là đồng nghiệp khá thân quen, không đến mức che đậy kín kẽ như thầy Vũ Tế.
Đôi khi chính là như vậy, càng không hiểu biết, càng tò mò cào tâm cào phổi.
Bãi đậu xe của Phòng làm việc Voice là kiểu sân bãi ngoài trời.
Tinh thần hôm nay của mọi người vốn ở đâu đâu, tầm mắt khi có khi không bay ra bên ngoài, nhìn người tiến vào cửa lớn, nhìn xe ngừng lại ở bãi đậu xe.
Trong tay hai người Thủy Nguyệt và Tiểu Ngưu Mã cầm cà phê, thò đầu ngó ra ngoài.
"Ê ê ê! Có một người vào kìa, có thể không nhỉ?"
Thủy Nguyệt nhìn kỹ lại: "Không phải đâu, tôi nghe bảo thầy Vũ Tế rất nhiều tiền, tôi chả thấy hào quang tiền bạc trên thân người này.
"
Tiểu Ngưu Mã lại chỉ chỉ người thứ hai: "Người này thì sao?"
Thủy Nguyệt nhìn tên đàn ông mập mạp, ngây ngốc: "Không thể nào đâu, thanh âm đó của thầy Vũ Tế, không phù hợp với hình tượng này cho lắm.
"
"Ơ, trên đời này cái gì chả có khả năng, không lẽ cô nghe thanh âm xong liền có ảo tưởng tốt đẹp nào đó chứ.
" Anh ta thăng trầm uống một ngụm cà phê, "Cô nhìn thử cái thân hình này của tôi, chả phải cũng phối thụ gọi anh ơi anh ơi à.
"
Thủy Nguyệt: "! ! "
Cô xiết chặt nắm đấm: "Cậu đừng ép tôi đục cậu.
"
Tiểu Ngưu Mã: "! ! "
"Tôi nói này, trước đó giấu kín như vậy, nói không chừng là không đẹp thật, trước kia nâng cao bao nhiêu, gặp người thật liền vỡ mộng bấy nhiêu.
"
Lộ Dương lướt qua chậm rì rì, dù sao trước đó cũng đã bị xé rách da mặt, bây giờ hắn đã là lợn chết không sợ nước sôi.
Anh ta vừa dứt lời, đã nghe thấy quanh thân có tiếng người hít sâu một hơi: "Má ơi, đó là Rolls-Royce kìa.
"
Nháy mắt, từng cái đầu vội vã ló ra ngoài.
"Ồ, là Tang Tử?"
Bọn họ trông thấy Tang Tử xuống xe từ ghế phó lái, sau đó cúi đầu nhìn di động trước cửa cao ốc của công ty, hình như đang đợi người đỗ xe.
Mấy cái đầu thò dài hơn, muốn xem thử là thần thánh phương nào ngồi trên ghế lái.
Lộ Dương cũng hơi tò mò nhìn bọn họ một cái, không biết tại sao, tiếng thảo luận vốn đang ríu ra ríu rít bỗng ngưng bặt trong nháy mắt, tất cả mọi người đều phảng phất như bị bóp chặt cuống họng.
Hắn hơi khó chịu vươn đầu ngó xuống phía dưới.
Liền trông thấy một người đàn ông xuống khỏi ghế lái, thời điểm ánh mắt hắn dừng lại, đối phương đang trở tay đóng cửa.
Nhiệt độ đầu xuân ở thủ đô vẫn rất thấp như cũ, không khác biệt mấy với mùa đông.
Bên trong đối phương mặc một cái áo lông cao cổ màu trắng gạo, ngoài phủ áo bành tô dáng dài màu đen, quần đen giày trắng.
Bởi vì không phải tới nơi trang trọng, cho nên ăn mặc cũng thiên về thoải mái.
Mặc dù là góc độ nhìn từ trên lầu xuống dưới, cũng có thể nhận ra dáng người thon dài cao ngất của đối phương.
Thân cao chân dài, khí chất cực kỳ xuất chúng.
Càng chưa nói đến, dưới ánh mặt trời, dung mạo của đối phương dường như phát sáng.
Da lạnh tóc đen, mặt mày sạch sẽ, lộ ra mấy phần cảm giác xa cách thờ ơ, đường cong bên mặt lưu loát gọn gàng, phảng phất như được tỉ mỉ điêu khắc qua, chẳng có lấy một phần dư thừa.
Anh đi tới bên cạnh Tang Gia Ý, sờ sờ cái ót của người.
Không biết Tang Tử đã nói mấy cái gì, chỉ trông thấy người đàn ông nghiêng người ngẩng đầu nhìn qua bên này, cả khuôn mặt cũng được lộ ra dưới ánh sáng vàng chói lọi.
Mọi người hồi thần, trong lòng vô thức run lên, vội vàng đồng loạt thụt đầu lại.
Y như là! ! một đám rùa rụt đầu.
Giản Tế quay đầu qua, liền trông thấy ý cười hồi lâu của Tang Gia Ý: "Tôi đã nói bọn họ tò mò về anh lắm mà.
"
Anh bất đắc dĩ mỉm cười, nắm vai người đi vào bên trong.
Người trong văn phòng sững sờ.
"ĐM, thầy Vũ Tế này há lại ăn khớp với tưởng tượng của tôi dữ vậy, vượt qua cả một khoảng lớn luôn!!" Thủy Nguyệt nói.
Tiểu Ngưu Mã phản bác: "Anh ta tới chung với Tang Tử, nói không chừng là! ! tài xế của Tang Tử?"
Ánh mắt không thể tin tưởng của mọi người rơi lên người anh ta, Tiểu Ngưu Mã cúi đầu ho khan một tiếng, nhớ tới khí chất mới ban nãy của người đàn ông nọ, cũng cảm thấy suy đoán này vô cùng thái quá.
Anh ta lại bổ sung, bảo: "Bạn bè? Chở Tang Tử tới?"
Xung quanh có người phản bác: "Anh không thấy hả? Anh ta vào chung với Tang Tử kìa! Nếu chở cậu ấy đến thật, vậy trực tiếp đưa tới cửa là được rồi mà.
"
Thực ra Vu Tranh rất muốn chen vào, nói đó là thầy Vũ Tế!!
Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn nên thôi đi, tóm lại người cũng lập tức tới rồi.
Giản Tế đi thẳng đến văn phòng của Cận Phi ở tầng trên cùng, Tang Gia Ý đi qua bên này của Vu Tranh trước.
Thời điểm một mình Tang Gia Ý tiến vào văn phòng liền bị người vây quanh tầng tầng lớp lớp.
"Tang Tử, ai ai ai?! Người đàn ông đi chung với cậu là ai thế?!!"
Tang Gia Ý cười đến mức mặt mày cong cong: "A? Ai ta?"
Thủy Nguyệt vươn tay nhéo mặt cậu: "Cậu vẫn còn giả vờ với chị, khai báo rõ ràng!"
"Không phải mấy người đã đoán được rồi sao?"
Một đám người ngây ngây ngô ngô, mặc dù đã sớm lường được, nhưng vẫn cảm thấy rất sốc.
"Ôi mẹ ơi, đó là thầy Vũ Tế thật à?"
"Tang Tử, vì sao ảnh luẩn quẩn tới nước làm diễn viên phối âm thế!"
"Tiền kiếm được