Mãi cho đến sau khi đã ngồi lên xe, Tang Gia Ý vẫn còn cảm thấy mặt mình phát nóng.
Ban nãy ở trong biệt thự, cậu nén ngượng, vừa mới chuẩn bị đeo nhẫn cho người nọ, chiếc nhẫn đã bị kẹt một đoạn nhỏ, người đàn ông hơi hơi cong ngón áp út của bản thân, khớp xương gồ lên chặn đứng chiếc nhẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Tang Gia Ý hơi mê man ngẩng đầu nhìn Giản Tế.
Giản Tế cố tình nói: "Em còn chưa hỏi tôi có bằng lòng hay không mà.
"
"Nhưng, nhưng ban nãy anh cũng đâu có hỏi tôi đâu.
"
"Vậy em không biết ngăn lại à, em ngầm mặc định rồi.
"
Tang Gia Ý: "! ! "
Sau đó cậu liền cảm thấy ngón áp út thon dài đó của Giản Tế còn cong dữ hơn, khớp xương nhô lên càng rõ ràng.
"Hỏi nhanh hỏi nhanh.
"
Tang Gia Ý yếu ớt nhìn anh, sau đó mở miệng nói: "Vậy Giản tiên sinh, xin hỏi anh có bằng lòng gả cho tôi không?"
Bị người ta trêu lâu như vậy, cũng phải tiến hành phản kích lại rồi.
Cho nên cậu cố ý dùng chữ "gả" này, cố ý tới chọc Giản Tế.
Thế nhưng Giản Tế chỉ rũ ánh mắt nhìn thẳng vào cậu, lộ ra ý cười chói lọi.
Sau đó chầm chậm duỗi thẳng ngón áp út uốn cong của bản thân, thanh âm trầm thấp: "Tôi bằng lòng.
"
Phản đòn thất bại!
Rõ ràng lời là do Tang Gia Ý tự nói ra, nhưng không biết vì sao, người xấu hổ đến mức không biết phải làm gì cũng là cậu.
Quá thất bại rồi!
Quá thất bại rồi!
Cả người Tang Gia Ý bốc khói rồi vội vàng đeo chiếc nhẫn kia vào ngón tay của Giản Tế, sau đó vỗ nhẹ một cái xuống mu bàn tay -- trả lại mối thù một vỗ!
Làm xong hết thảy những điều này, Tang Gia Ý cấp tốc buông tay, cậu cảm thấy chiếc nhẫn ấy phỏng cả tay, đến nỗi bây giờ ngón áp út tay trái của mình cũng đang tỏa nhiệt.
Giản Tế cười nhẹ một tiếng, một tay nắm vai cậu hướng đi ra bên ngoài: "Được rồi, giờ chúng ta có thể xuất phát rồi.
"
Hai người ngồi vào ghế sau xe, nhìn đèn đuốc bên ngoài nối đuôi.
Tay phải của Tang Gia Ý vô thức xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của mình, không lỏng không chặt, đeo vừa khớp với ngón tay của cậu.
Nghĩ đến đây, tay cậu không khỏi ngừng lại, xoay người nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Đèn nê-ông bên ngoài xe hắt lên nửa bên gò má anh, lại chuyển động theo chiếc xe, mấy đốm sáng kia dạo chơi trên khuôn mặt với biểu cảm nhàn nhạt của anh.
Giống như nghệ thuật mỹ học cao cấp nhất, như là một bức tranh lưu động.
Cảm nhận được ánh mắt của Tang Gia Ý, Giản Tế nghiêng đầu nhìn cậu.
"Sao thế em?"
Tang Gia Ý hơi do dự, nhưng vẫn giơ giơ tay trái của bản thân, ngón áp út động đậy.
"Sao anh biết size ngón tay của tôi vậy?"
Giản Tế cong khóe môi, vươn tay vân vê ngón tay cậu.
"Ngày hôm đó lúc em bị bệnh tới phòng tôi, em đang ngủ thì tôi đo.
"
Sớm như vậy sao?
Tang Gia Ý lại nhớ đến lúc người đàn ông lấy nhẫn ra và nói: "Xin lỗi, chuẩn bị có hơi gấp.
"
Thời điểm cậu sinh bệnh là đầu tháng hai, bây giờ đã trung tuần tháng ba rồi, nếu cái này mà gọi là gấp, thế không gấp là cái kiểu gì?
Tang Gia Ý chầm chậm rũ mí mắt suy nghĩ.
-
Tiệc sinh nhật của ông Nhậm được tổ chứ tại một nhà hàng bảy sao ở trung tâm thủ đô thành phố.
Thời điểm buổi tối, xe sang đậu hàng dài trật tự san sát ở cổng, cột trụ khắc hoa hai bên khách sạn cao lớn đồ sộ.
Đèn đóm của cả khách sạn rực rỡ, trang hoàng xa hoa quý khí như cung điện, càng lên lầu trên, nơi nơi càng tinh xảo.
Nhân viên lễ tân trước cửa bước lên đón tiếp, cung kính kéo cửa ra cho Giản Tế và Tang Gia Ý.
Cách đó không xa, có khách mời cũng tới dự đang vừa hay xuống xe, liền trông thấy người đàn ông tuấn tú cao lớn đ ĩnh bạt ở cửa khách sạn.
Trong vòng nào có ai không biết nhân vật Giản Tế này, là loại người tàn nhẫn.
Anh làm những chuyện như vậy với nhà họ Giản, ít nhiều gì mọi người cũng đã nghe nói qua một chút, anh giống như động vật máu lạnh không đếm xỉa đến huyết mạch thân duyên.
Trên thương trường, đối phương cũng tàn nhẫn như thế, thường xuyên vào lúc gió nhẹ mây bay, không đánh mà thắng, đã có thể róc mất một tầng da người sống.
Mọi người kính trọng anh, sợ anh nhưng lại muốn lấy lòng anh.
Kẻ dự tiệc vừa xuống xe kia cũng như vậy, cho nên vào khoảnh khắc đó trông thấy Giản Tế, khuôn mặt hắn bày ra nụ cười theo quán tính, vừa chuẩn bị tiến lên chào hỏi giả tạo quen thuộc.
Liền trông thấy một chàng trai với vẻ ngoài siêu cấp xinh đẹp ngồi cạnh Giản Tế ở ghế sau.
Đối phương mặc âu phục màu đen cùng kiểu dáng với Giản Tế, nhưng thoạt nhìn lại chẳng già dặn một chút nào.
Mâu quang tinh khiết sáng ngời, khí chất sạch sẽ như một đám mây trắng dày bồng bềnh giữa khoảng trời xanh thẳm, không lẫn một chút tạp chất.
Sẽ khiến cho người ta nghĩ đến gió xuân và hoa.
Cả người đều rất linh động.
Khiến người càng ngạc nhiên hơn là, Giản Tế trực tiếp đi đến trước mặt chàng trai, sửa sang lại cổ áo cho người ấy một hồi, ánh mắt nhìn người ấm áp.
Không biết chàng trai nhỏ đã nói gì đó, khuôn mặt Giản Tế lộ ra ý cười chói lọi.
Sau đó hai người nắm tay nhau cùng đi vào trong khách sạn rực rỡ ánh đèn.
Kẻ đi dự tiệc đang nghĩ, hình như từ trước đến nay Giản Tế đều không dẫn bạn theo bên cạnh, bạn nam hay bạn nữ cũng chưa từng có, thường xuất hiện nhất vẫn chỉ là tổng trợ lý Trần kia.
Bây giờ thì! ! tìm người rồi?
Cũng phải, chàng trai này rất xinh đẹp, cho dù Giản Tế đổi tính cũng bình thường.
Hơn nữa một người có ưu tiên và nhược điểm, sẽ càng dễ tiếp cận và lấy lòng.
Tầm mắt kẻ nọ dứt khoát dừng lại trên người bọn họ, cười nhạo một tiếng.
Nhưng ngay sau đó --
Ngọn đèn rực rỡ, tia sáng lóe lên trước mắt kẻ nọ, ánh mắt đã dừng cố định lên đôi bàn tay giao nhau của bọn họ.
Đó là! ! một đôi nhẫn kim cương, đeo trên ngón áp út.
Đợi người hồi thần từ trong kinh ngạc, mới phát hiện Giản Tế và chàng trai kia đã biến mất khỏi tầm mắt.
Giản Tế nắm tay Tang Gia Ý đi về phía thang máy, trong khoảnh khắc tay hai người đan vào nhau đó, thứ xảy ra tiếp xúc đầu tiên chính là đôi nhẫn trên ngón áp út của cả hai.
Bốn bề náo động, có tiếng của đoàn người truyền tới, có tiếng bước chân, cũng có tiếng động cơ ô tô bên ngoài cửa khách sạn.
Theo lý mà nói, một vài âm thanh nhỏ quá thì khó có thể phát hiện.
Nhưng trong chớp mắt này, dường như Tang Gia Ý lại nghe được tiếng va chạm giữa không trung của nhẫn kim loại, vang lên thanh thúy, âm hưởng lượn lờ.
Bàn tay hai người vi diệu mà khựng lại một cái, trong thời gian ngắn, lòng bàn tay ấm áp dính chặt lấy nhau.
Bỗng nhiên Giản Tế có hơi hiểu vì sao mà nhẫn là phải mỗi người đeo một bên rồi.
Trong khoảnh khắc một đôi tình nhân nắm tay, nhẫn chạm vào nhau, nó sẽ nhắc nhở --
Bọn họ đang yêu nhau.
Ngay lúc trong đầu đang vô thức sản sinh ra đủ loại giải thích, Giản Tế không nhịn được mà cúi đầu mỉm cười.
Trong thang máy to như vậy chỉ có hai người Giản Tế và Tang Gia Ý, Giản Tế nhìn số nhảy lên, vân vê bụng ngón tay mềm mại.
Cảm nhận được động tĩnh, Tang Gia Ý nghiêng đầu nhìn Giản Tế bên cạnh: "Sao vậy ạ?"
"Có hồi hộp không?" Giản Tế hỏi cậu.
Tang Gia Ý lắc đầu, ở bên cạnh Giản Tế, dường như cậu không có cái gì cần phải hồi hộp.
Giản Tế lại cười nói: "Tôi hồi hộp.
"
"Anh hồi hộp á?" Tang Gia Ý không thể tin nổi, "Mấy chỗ kiểu này hẳn là anh tới rất nhiều rồi chứ, sao lại hồi hộp được?"
"Bởi vì cần phải giới thiệu với mọi người! ! " Giản Tế khựng lại, trong đầu không khỏi nhớ đến lần dùng cơm trước đó của bọn họ ở Thính Tương Hiên, người bên cạnh đã trêu ghẹo câu:
"Vợ nhỏ.
"
Vì vậy, anh cũng thốt luôn lời này ra.
Tang Gia Ý: "! ! "
Tự dưng cậu cảm thấy câu này sao mà quen tai thế, sau đó mới hoảng hốt nhớ lại, lần trước cậu đã uống say.
Lúc ấy thời điểm mà Giản Tế giới thiệu cậu với người khác, còn cố ý nói đùa "vợ nhỏ", bảo cậu chào hỏi.
Khi đó Tang Gia Ý chếnh choáng rồi, Giản Tế nói cái gì, cậu liền làm cái đó.
Tang Gia Ý thẹn quá hóa giận rụt tay mình về, lầm bầm: "Vợ nhỏ vợ nhỏ anh mới là vợ nhỏ!"
Giản Tế "ơi" một tiếng thanh thúy, mặt mày khoan khoái.
Tang Gia