Gần như là trong nháy mắt, Tang Gia Ý đã cảm thấy có một luồng điện chạy khắp cơ thể, thậm chí cậu còn hoài nghi có phải tai nghe của mình rò điện rồi hay không.
Cậu chỉ cảm thấy cột sống của mình tê dại một trận, suýt chút nữa chống đỡ không nổi vai lưng.
Ngay cả đạn mạc sau khi ngưng trệ nhất thời cũng nhanh chóng cuộn trào:
【Thanh âm của Vũ Trích đại ca nghe hay vãi! Cái chi vô hình[1] của tôi cũng cứng lên rồi!】
[1] Gốc là 幻肢 (phantom limb): đây là thuật ngữ để diễn tả hiện tượng rất thông thường ở một người sau khi đã bị cưa cụt cánh tay hoặc cẳng chân do tai nạn, nhưng tại vị trí trước đây của tay và chân vẫn có cảm giác như nóng, lạnh, ngứa ngáy, đau buốt...!giống như chúng đang tồn tại.
【Đờ mờ, thanh âm này! Đối phương vừa a lô một tiếng, tui đã trực tiếp hi chồng!】
【Giọng của anh Vũ Trích êm tai quá, nhưng mà......!Có ai cảm thấy quen lắm không?】
【+1, hơn nữa nhìn một chuỗi nickname Vũ Trích kèm theo cái icon mặt trời phía sau này, qua cơn mưa trời lại sáng, mấy người có nghĩ tới gì không?】
【To gan mở mic! Tên của thầy Vũ Tế vốn có nghĩa là mưa tạnh rồi, vậy cái nickname này, mấy người nói coi?? 】
(*) Vũ Trích 雨滴: là giọt mưa, mưa rơi.
......
Cả người Tang Gia Ý đang làm ổ trên ghế chơi game, trong nháy mắt có cảm giác bị rút hết toàn bộ sức lực, cậu nhìn đạn mạc phía trước.
Hóa ra không chỉ có mình cậu nghĩ như vậy.
Giống như thanh âm của Vũ Tế.
Bởi vì bên cạnh có bạn bè là CV, cho nên Tang Gia Ý biết, rất nhiều diễn viên phối âm vì để phù hợp với vai diễn, sẽ tiến hành điều chỉnh sao cho tương ứng.
Vì vậy thanh âm lúc bình thường có khả năng sẽ không giống với trong kịch.
Nhưng Tang Gia Ý cảm thấy bản thân cậu sẽ không nhận lầm, thanh âm của Vũ Tế đã đồng hành cùng cậu năm năm, thậm chí có một đoạn thời gian, ngay cả khi ngủ cậu cũng đang nghe.
Rõ ràng chính là Vũ Tế.
Nhưng mà, cậu không dám nói thẳng ra.
Hầu kết tinh xảo của Tang Gia Ý khẽ lăn lộn một chút, cân nhắc nhiều lần, sau đó có chút gian nan mở miệng:
"Chào, chào anh, xin hỏi anh có thể nói thêm một câu nữa không?" Tang Gia Ý nhỏ giọng yêu cầu, "Nói dài một chút."
Đầu giây bên kia truyền đến một tiếng cười trầm thấp, anh nói: "Không phải đã nhận ra rồi à?"
Tang Gia Ý bắt đầu tiến hành gào thét trong im lặng cùng với đạn mạc, ngay cả những CV khác cũng đã trực tiếp há hốc miệng.
Thủy Nguyệt cũng dè dặt hơn, mang theo chút hoảng hốt không thể tin tưởng: "Không phải là......!đại, đại thần Vũ Tế chứ?!"
Thanh âm của người đàn ông bên kia có lẽ bởi vì mệt mỏi, cho nên hơi trầm thấp, lại càng lộ vẻ ôn nhu:
"Chào mọi người, tôi là Vũ Tế."
Tiểu Ngưu Mã: "Đệt! Mọe!"
Từ "mọe" phía sau ngữ điệu bay lên, suýt chút nữa lạc cả giọng.
Ngay cả An An cũng trợn tròn mắt: "Thầy Vũ Tế, tôi, tôi còn tưởng anh không có thời gian."
"Mới nãy đúng là đang làm việc, vốn định nhân lúc nghỉ ngơi xem livestream một chút, không nghĩ tới lại bị mọi người nhận ra bằng cách này."
Cách này?
Bây giờ mọi người mới lờ mờ ý thức được, đáng lẽ là Tang Tử muốn cảm ơn người anh trai nhất bảng này, mới gọi điện thoại qua.
Thế cho nên, Vũ Tế đập 100 vạn cho Tang Tử???
Ối giời ơi!
【Voãi beep, hai cái người này là tình huống gì vậy???】
【Tôi còn tưởng rằng Tang Tang là fan đơn phương của đại thần Vũ Tế cơ】
【Đừng có ai ngăn tui, tui, tui muốn phá nhaaa!!! 】
Giản Tế không có tí ngượng ngùng nào vì bị nhận ra: "Chẳng phải muốn gọi điện thoại cảm ơn tôi à? Sao không lên tiếng —— Tang Tử đại đại?"
Bốn chữ cuối cùng, thanh âm của anh kéo thật dài, vốn là giọng nói dễ nghe lại mang theo mấy phần chòng ghẹo không đứng đắn.
Đạn mạc bắt đầu "Ha ha ha" cười tẹt ga:
【Cứu! Ở đây có người bắt nạt trẻ con nè!】
Tang Gia Ý cảm thấy thanh khống của bản thân đúng là hết thuốc chữ rồi, đối phương nói cái gì cậu đều có thể chờ mong nghe.
Cho nên dù đối mặt với Vũ Tế khiến cậu rất khẩn trương, nhưng vẫn ngoan ngoãn chịu đựng sự thẹn thùng rồi mở miệng: "Cảm ơn thầy Vũ Tế ạ."
Tang Gia Ý bỏ qua đạn mạc, cậu không cảm thấy đối phương đang đùa giỡn gì mình.
Thầy Vũ Tế là người đứng đắn!
"Chỉ vậy?" Giản Tế mở miệng hỏi.
Tang Gia Ý cảm thấy quả thực bản thân rất tẻ nhạt, cậu cũng sẽ không mang lại hiệu quả tiết mục gì.
Vũ Tế vừa hỏi, cậu liền có hơi há hốc miệng, không biết nên đáp tiếp như thế nào.
"Vậy, tôi trả lại tiền cho anh nhé?"
Bên kia cười xùy một tiếng: "Một chút tiền nhỏ, ai muốn cậu gửi lại."
【Hu hu hu đáng ghét! 100 vạn, một chút tiền nhỏ!!】
【Anh! Anh quên là trước kia mình còn một đứa em trai thất lạc bên ngoài rồi sao?! Mấy năm qua em sống khổ lắm!】
......
Não bộ của Tang Gia Ý giống y hệt chiếc CPU hoạt động với tốc độ cao, nhanh chóng vận hành và thao tác, sau đó "bùm" một cái, chết máy.
Hình như cậu nghĩ tới