"Ảnh thật sự thích cậu chớt luôn ấy."
Lúc câu này vang lên bên tai Tang Gia Ý, đôi mắt cậu hơi trừng lớn nhìn về phía Vu Tranh.
Rồi lập tức mím môi cười, hai gò má tạo ra cặp dấu ngoặc đơn nhỏ đáng yêu.
Tang Gia Ý vui vẻ lắc lắc chân: "Tôi biết mà."
Vu Tranh cũng mỉm cười, nghĩ cũng phải, người ta là một đôi chồng chồng, tình cảm giữa hai người nào cần cậu ta tới chỉ điểm chứ.
Kết quả vừa mới nói xong, đã nghe thấy Tang Gia Ý kể với sự đắc ý nho nhỏ:
"Rất nhiều người siêu thích tôi, cậu thích, chị Thủy Nguyệt thích, anh Ngưu Mã cũng thích nè."
"......" Vu Tranh rơi vào trầm mặc trong nháy mắt, ủa, có hơi không đúng lắm nhỉ, chẳng phải hai người này là kiểu hôn nhân vừa gặp đã yêu sao?
Vì sao vẻ mặt của Tang Gia Ý lại hoàn toàn mờ mịt đến thế?
Vu Tranh nhìn người đàn ông tuấn tú thân hình cao ngất cách đó không xa, đang đứng nói chuyện với Đường Trạch Vũ bên cạnh, rồi lại cẩn thận thu ánh mắt về.
Cậu ta ép giọng xuống thấp, thấp thỏm hỏi thăm Tang Gia Ý bên cạnh: "Tang Tang, cậu nói tôi biết, có phải thầy Vũ Tế lừa cưới cậu không?"
Bộ dạng bây giờ của Tang Gia Ý là kiểu hoàn toàn không hiểu gì hết!
Ở đâu ra mà nói vừa gặp đã yêu?!
Cậu ta nghi ngờ Tang Gia Ý bị người lừa rồi.
Ôi, làm cậu ta sầu chớt mất thôi.
Tang Gia Ý cảm thấy hẳn là Vu Tranh đã nhìn ra chút gì đó, sợ cậu ta hiểu lầm, nên nhỏ giọng bảo:
"Quả thực không phải bọn tôi kết hôn vì vừa gặp đã yêu gì đó như đã nói trước đây, là do một vài nguyên nhân khác bên ngoài, có hơi phức tạp, liên quan đến việc riêng của anh ấy, nên tôi không tiện nói cho lắm."
Biết Tang Gia Ý không bị lừa gạt, lúc này Vu Tranh mới yên tâm lại.
Sau đó cậu ta nghĩ ngợi, rồi mới ngẩng đầu lặp lại chắc nịch một lần nữa: "Vậy ảnh cũng thích cậu chớt luôn đó."
Tang Gia Ý mở miệng, vừa định nói: "Tôi biết rồi mà, cậu vừa nói xong."
Suy cho cùng Giản Tế tốt với cậu rõ như ban ngày, cậu chỉ còn kém được Giản Tế bưng lên thôi, làm đương sự, hiển nhiên có thể cảm nhận được hết thảy.
Vu Tranh ngắt lời cậu: "Cậu tỉnh táo chút đi! Chẳng phải kiểu thích của tôi và chị Thủy Nguyệt hay là anh Ngưu Mã đối với cậu đâu, không giống."
Tang Gia Ý mù tịt, cậu nhìn Vu Tranh, lặp lại một lần: "Không......!giống?"
Vu Tranh thở dài.
Bởi vì môi trường lớn lên từ bé, đã hình thành nên tính cách nhạy cảm của Tang Gia Ý, nhưng mà loại nhạy cảm đơn giản thô bạo đó, chỉ thuần là phân biệt thiện và ác.
Cậu gần như là có trực giác của động vật nhỏ, người nào thích cậu, người nào ôm ác ý đối với cậu, cậu đều có thể nhanh chóng nhận ra được.
Nhưng nếu phải hỏi cụ thể một chút, là thích như thế nào, hoặc là bởi vì nguyên nhân gì mà gây nên tội ác như vậy, có lẽ cậu không thể dễ dàng phân biệt rõ.
Một là sự từng trải vẫn còn chưa quá phong phú, cuộc sống trước đây ở trấn nhỏ đơn giản thuần túy, không có nhiều thứ phiền phức như vậy.
Thêm nữa là, suốt thời kỳ thanh thiếu niên của cậu, chẳng có lấy một trưởng bối vừa tuổi tới dìu dắt cậu tiến về phía trước đúng cách, chỉ có một mình khập khiễng trưởng thành.
Trước đây Lý Trì Hạ theo đuổi cậu, kỳ thực Tang Gia Ý nhìn không ra ấy chứ.
Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt hoặc có một vài cử chỉ của người này khiến cậu không thoải mái lắm, nên vô thức tránh xa, cảm thấy bảo trì lễ phép căn bản là được.
Mãi cho đến khi Lý Trì Hạ thổ lộ kèm dây dưa không ngừng với cậu, Tang Gia Ý mới giật mình ý thức được, hóa ra là như vậy.
Bây giờ, Tang Gia Ý lại nghe thấy Vu Tranh nói khẽ: "Thầy Vũ Tế thích cậu, thích trong tình yêu ấy."
Con mắt của Tang Gia Ý mở lớn một chút, bên trong là kinh ngạc rõ rành rành, hồi lâu sau, cậu mới hơi ngơ ngác mở miệng: "Không thể nào."
Vu Tranh nhỏ giọng nói với cậu: "Cậu không cảm thấy ham mu/ốn chiếm hữu của ảnh đối với cậu quá mạnh rồi hả? Đâu có ai làm thế với người mình không thích? Không cho gọi nhũ danh của cậu, ngay cả cậu gắp đồ ăn bỏ vào đĩa tôi trước, tâm trạng của ảnh cũng sẽ không vui."
"Cậu còn nhớ hôm nọ cậu và thầy Vũ Tế cùng đến Voice không? Lúc ấy chị Thủy Nguyệt sờ mặt cậu, anh Ngưu Mã còn chưa làm gì cả, chỉ cầm bánh kem nhỏ cho cậu, ánh mắt thầy Vũ Tế nhìn hai người có hơi bất thiện á."
Tang Gia Ý nhấp môi, cậu biết Giản Tế có ham mu/ốn chiếm hữu đối với cậu, nhưng Tang Gia Ý chưa bao giờ nghĩ xa hơn, sẽ càng không đi phỏng đoán tâm tư đằng sau của Giản Tế.
Nhưng mặc dù Vu Tranh nói như vậy, Tang Gia Ý vẫn có hơi không dám tin.
Phạm vi này đã vượt quá nhận thức của cậu.
Vu Tranh nhìn bộ dạng im lặng của cậu, có hơi khẩn trương mở miệng: "Nào, tôi mạo hiểm tổn thất tính mạng làm thí nghiệm cho cậu."
Tang Gia Ý:?
Ngay sau đó, cậu liền cảm nhận được tay của Vu Tranh câu lấy cổ mình, hai người kề rất sát, trông như là đang thì thà thì thầm.
"Đừng nhìn tôi, nhìn thầy Vũ Tế kìa."
Ánh mắt của Tang Gia Ý vô thức nâng lên, hướng về phía Giản Tế.
Con ngươi đen kịt của đối phương đang dừng lại trên bàn tay của Vu Tranh, bên trong tối tăm một mảnh, nhìn không ra cảm xúc gì.
Giống như là biển sâu không thể nhìn thấy đáy, chẳng cách nào dự báo được nguy hiểm.
Ngay sau đó, ánh mắt hai người đối diện.
Tang Gia Ý chỉ cảm thấy biển sâu vừa mới trông thấy là một loại ảo giác, bởi vì ánh mắt Giản Tế nhìn cậu rất dịu dàng, sau đó chỉ chỉ vào bánh ngọt trong tay cậu, ra hiệu không thể ăn thêm nữa.
Tang Gia Ý chậm rãi thả đĩa xuống, Vu Tranh cũng nhận lấy áp lực mà mau chóng thu tay về.
"Nhìn thấy gì rồi?"
Tang Gia Ý nói: "Anh ấy đang cười với tôi nhá."
Vu Tranh: "......" Cậu ta nhịn không được phải nói: "Đầu đất! Đầu đất!"
(Editor: Chấn bé đù em ơi ToT)
"Thầy Vũ Tế thiếu chút nữa cúng bái cậu luôn rồi, chuyện của Tề Tu Du cũng là ảnh làm, vì để xả tức giúp cậu đó?"
"Mới nãy trên bàn ăn, ảnh giống như đang nói chuyện với Diệp tiên sinh và Đường tiên sinh, nhưng lực chú ý vẫn một mực ở trên người cậu, chứng tỏ cái gì?"
Không cần Tang Gia Ý trả lời, Vu Tranh đã đưa ra đáp án: "Chứng tỏ lúc có mặt cậu, cậu chính là ưu tiên của ảnh -- mặc kệ là ở trước mặt người nào, chuyện nào."
Thấy người phía trước rũ mắt không biết đang nghĩ cái gì, Vu Tranh thở dài một hơi.
Loại chuyện này, bất kể người ngoài nói tới bao nhiêu, cũng phải để người liên quan nghĩ thông suốt, huống hồ còn là kiểu người không giác ngộ như Tang Gia Ý.
Nếu bản thân đã không giác ngộ, vậy bất kể cậu ta nói cái gì, có thể đối phương cũng sẽ không hiểu nổi tầng tình cảm sâu xa hơn đó.
Vả lại......!cậu ta vẫn chưa biết Tang Gia Ý có cảm giác gì, cậu ta chỉ biết Tang Gia Ý rất ỷ lại Giản Tế, suy cho cùng cậu cũng chỉ là đứa trẻ