Cảm nhận được tầm mắt của quần chúng đều đang dừng lại trên người mình, thậm chí ngay cả Giản Tế cũng đang nhìn cậu.
Vành tai Tang Gia Ý hơi đỏ, con mắt nhanh chóng chớp một cái, cuống quýt xua xua tay với giáo sư Lý: "A, không không không, anh, anh ấy không phải đến đón con, là tới trường có chút chuyện ạ.
"
Trang Ninh sững sờ nhìn Tang Gia Ý, thế mà lại không hề phản bác cái xưng hô "chồng" kia.
Mặc dù bây giờ giữa một vài đôi tình nhân nhỏ cũng sẽ gọi nhau thân mật là vợ chồng, nhưng giáo sư Lý đã một bó tuổi, một vài hình thức chung sống của thanh niên hẳn là ông sẽ không rõ lắm.
Như vậy "chồng" theo lời ông nói có khi thực sự chính là người chồng kết hôn chính thức.
Giáo sư Lý cười ha ha nói một câu: "Rất xứng đôi.
" Sau đó ánh mắt ông mới chuyển qua một đoàn người im lặng bên cạnh, chào hỏi từng người.
Giản Tế gật gật đầu với giáo sư Lý, nói tiếng "Cảm ơn.
"
Sau đó quay đầu về phía giáo viên ở đằng sau, lễ độ giới thiệu: "Tang Gia Ý, bạn đời của tôi.
"
Hiệu trưởng xấu hổ cười "Ha hả" hai tiếng, khô cằn nói: "Hóa ra bạn đời của Giản tiên sinh cũng là học sinh của trường chúng tôi nhỉ.
"
Giản Tế cười rồi vươn tay ôm bả vai của Tang Gia Ý, nhìn làn da hồng hồng của người ấy, bàn tay lần theo vai gáy trượt từ ngoài vào trong, thẳng cho đến chỗ cằm của cậu, giống như vỗ về mà gãi nhẹ hai cái.
Anh nói: "Là học sinh đã tốt nghiệp khóa trước.
"
Nói xong anh liền cúi đầu nhìn người rồi ôn thanh bảo: "Anh và hiệu trưởng còn có mấy vị giáo sư lát nữa sẽ đi ăn cùng nhau, em muốn đi chung không?"
Tang Gia Ý hơi do dự nhìn đoàn giáo viên nọ, vừa chuẩn bị mở miệng từ chối, tay của người đàn ông bên cạnh lại sờ sờ sườn mặt cậu lần nữa.
"Anh mong em sẽ đi cùng anh.
"
Mặc dù thả thấp thanh âm, nhưng không gian chỗ này lớn như vậy, huống chi mọi người còn không rên lấy một tiếng, trong hoàn cảnh yên tĩnh, mỗi một lời nói hành động của Giản Tế đều cực kỳ bắt mắt.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, thời điểm bọn họ đang thảo luận về sản phẩm trí năng hóa, đã thấy qua dáng vẻ sắc mặt nghiêm túc chăm chú của người đàn ông này.
Sau khi bọn họ nói ra thiết nghĩ và khái niệm, mặc dù đối phương là nhân sĩ không chuyên về phương diện này, nhưng vẫn có thể đưa ra nghi vấn sắc bén và chuẩn xác đánh thẳng vào điểm đau.
Khí thế của người nọ rất mạnh, chỉ đứng ở đó không nói câu nào, cũng đã cho người ta cảm giác áp bách.
Cả quá trình, bầu không khí chẳng thể nói là đóng băng, nhưng tóm lại thì có hơi thấp.
Thế nhưng bây giờ, trên người đối phương đâu nhìn ra một chút nóng nảy nào, thậm chí còn nhẹ giọng dỗ người đi theo cùng.
Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chả giống gì với người trước đó.
Không chắc lắm, nhìn lần nữa xem.
Tang Gia Ý ngó anh một cái, ngón tay thon dài khoác trên vai cậu của người nọ liền điểm điểm bên gáy, xúi giục không tiếng động.
Tang Gia Ý cảm thấy bản thân đúng là không cứu nổi.
Giản Tế cứng với cậu, cậu nghe người ta, Giản Tế lùi bước nhẹ giọng dỗ dành, cậu cũng nghe theo.
Mềm cứng tốt xấu gì cũng nên bỏ qua một cái chứ, nhưng hết lần này đến lần khác ở trước mặt Giản Tế, cậu đều ăn.
"Được ạ.
"
Giản Tế mỉm cười, Tang Gia Ý xoay người đi tới trước mặt Trang Ninh.
"Đàn chị, vậy hai người đi ăn trước nhé, buổi trưa em không đi cùng chị được.
"
Trang Ninh hốt hoảng gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thò tay kéo Tang Gia Ý sắp rời đi lại.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông rơi lên bàn tay tóm lấy khuỷu tay Tang Gia Ý của cô, Trang Ninh nhanh chóng buông ra.
Chỉ lại gần cậu, dùng giọng hơi cực nhẹ, nói: "Quả nhiên là anh trai gần đây mới có ha.
"
Tang Gia Ý: "! ! "
Chớp mắt sau đó, cậu đã bị người dẫn đi rồi.
Mấy người tiến về một nhà hàng gần trường học.
Trong phòng bao, mọi người tiếp tục tiến hành nghiên cứu thảo luận về vấn đề kỹ thuật đã nói trước đó.
Giản Tế rũ mắt lắng nghe, một mặt lại thêm đồ ăn vào trong đĩa cho Tang Gia Ý, cậu gần như không cần tự mình gắp, tầm mắt thỉnh thoảng rơi vào một món ăn nào đó, Giản Tế đã biết ngay.
Mãi cho đến lúc một vị giáo viên thấy Tang Gia Ý cứ luôn vùi đầu ăn cơm không nói chuyện, trong lòng tự hỏi có phải bỏ mặc đối phương rồi hay không.
Vì thế cô hơi chần chừ mở lời: "Bạn học nhỏ học chuyên ngành nào đấy?"
Qua một hồi, Tang Gia Ý mới hoảng hốt ý thức được, bạn học nhỏ là chỉ cậu.
Khoa Văn và khoa Kỹ thuật cách nhau rất xa, Tang Gia Ý không thể biết hết được những giáo viên này.
Nhưng cậu cũng biết đây đều là những người rất lợi hại rất đáng kính nể của giới học thuật.
Cậu bỏ đũa xuống, tay đặt lên đùi, con mắt nhìn người ta lễ phép, thanh âm không nóng không lạnh mở miệng: "Chào cô ạ, em là học sinh khoa tiếng Trung.
"
Sau khi Giản Tế thấy người ta nhắc tới Tang Gia Ý, liền nghiêng đầu đặt ánh mắt lên người cậu.
Trông thái độ của cậu cùng với câu trả lời nghe được, Giản Tế quay đầu qua mỉm cười.
Trái lại thực đúng là một bạn học nhỏ.
Vị giáo viên nữ đặt câu hỏi kia bỗng có loại cảm giác như tim bị đâm trúng, muốn bụm ngực.
Chỉ nhìn thái độ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cậu, người xung quanh đã cảm thấy đứa trẻ này nhu thuận quá trời.
Lén oán thầm dưới đáy lòng, cũng không biết sao mà lại ở chung với người nặng tâm tư, suy nghĩ cong cong lượn lượn như Giản Tế vậy.
Này còn không phải bị người ta bắt chẹt c.
hết à.
Giáo viên nữ mỉm cười, ánh mắt rất hiền hòa: "Nếu con nhà cô mà nghe lời được như em, thế thì thật sự bớt nhọc lòng.
" Sau đó đối phương cười trêu, "Có phải từ nhỏ trưởng bối trong nhà đã phải đề phòng con bị người ta trộm đi không ha?"
Nghe thấy câu này, Tang Gia Ý vô thức suy nghĩ, chẳng ai phòng cả, bởi vì họ đều không cần cậu.
Còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, ngược lại ánh mắt của Giản Tế đã dừng lại.
Anh gập khớp xương ngón trỏ cọ cọ sườn mặt cậu, ánh mắt lại đặt trên người vị giáo viên nữ kia, cười đáp: "Tôi vẫn luôn phải đề phòng em ấy bị người ta trộm đi mất.
"
Người trong phòng bao đều bật cười.
Tang Gia Ý sững sờ một chút, cũng cúi đầu cười theo.
Bởi vì chuyên ngành khác biệt quá lớn, giáo viên nữ cũng không thể hỏi thêm vấn đề gì, vả lại thân phận của đối phương còn đặc biệt, phải nắm bắt chừng mực.
Giản Tế nhìn thoáng qua người khác, mở miệng trước, hỏi về vấn đề liên quan đến chuyên môn.
Lực chú ý của nhóm giáo viên liền bị dời đi.
Người xung quanh từ từ giải đáp, Giản Tế múc một bát canh đặt cạnh tay của Tang Gia Ý, cúi đầu nhanh chóng nhỏ giọng nói một câu: "Ăn tiếp nhé.
"
Anh chỉ muốn dẫn người ra ngoài ăn chút đồ ngon, ở chung với cậu nhiều một tí, nhưng trước đó đã lỡ đồng ý với các vị giáo viên, không tiện nuốt lời.
Nhưng anh cũng đâu muốn cậu theo mình ra ngoài ăn lại không được tự do, còn giống như học sinh ngoan ngoãn đợi trả lời câu hỏi của giáo viên.
Tang Gia Ý cúi đầu đặt canh ở trước mặt, trong lòng thở dài một hơi.
Mặc dù đã tốt nghiệp rồi, thế nhưng cảm giác áp bách mà giáo viên mang lại là