Vừa bị Giản Tế nói như vậy, Tang Gia Ý biết chút tâm tư nhỏ của bản thân đã bị người nọ nhìn thấu rồi.
Cậu cũng chỉ có thể kiên cường chống đỡ một tẹo như vậy thôi.
Chớp mắt sau, Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng chôn mặt vào hõm vai của Giản Tế.
Cậu nhỏ giọng lầu bầu không nói lý: "Chính anh kéo em xuống mà."
Giản Tế duỗi tay ôm cậu như ôm trẻ con, cười bảo: "Phải phải phải, là anh kéo em xuống."
Vừa nói, tay kia vừa lột chiếc áo choàng tắm vì hút nước mà trở nên ẩm nặng trên người cậu xuống.
Lộ ra nửa người trên trắng trẻo chẳng chút tì vết nào của Tang Gia Ý.
Hai người dán sát rạt, Giản Tế ôm cậu đi về phía cạnh vách đá, sau đấy ngồi xuống, để cậu ngồi trên đùi anh.
Trong không khí im lặng, người trong lồng ngực an tĩnh cúi đầu.
Thấy cậu không nói chuyện, Giản Tế gọi cậu một tiếng: "Hựu Hựu?"
Vẫn chẳng đáp lại.
Giản Tế thò đầu ra nhìn, đã thấy mắt cậu cũng nhắm lại rồi.
Sẽ không ngâm nước bất tỉnh luôn chứ?
Giản Tế nâng Tang Gia Ý lắc lắc: "Hựu Hựu ơi? Hựu Hựu à?"
"Dạ?" Tang Gia Ý cố chống mí mắt, đôi mắt vốn là hai mí đã buồn ngủ thành hai mí lót.
Thanh âm cũng uể oải vô cùng.
Sau khi bị Giản Tế ép tỉnh lại, có chút tủi thân, Giản Tế cảm thấy cậu sắp khóc đến nơi.
"Rào --" một tiếng, Giản Tế nhịn cười ôm cậu đứng dậy, lấy một cái áo choàng tắm mới khô ráo, quấn người lại lần nữa.
"Đi nào, anh dẫn em về ngủ."
Tang Gia Ý mê mê man man nhìn anh một cái, thật sự có hơi tủi thân, bị anh ép gọi dậy chỉ là một phần nhỏ thôi.
Quan trọng hơn là, cơ thể cậu kém quá à.
Cơ hội ở chung quý giá như vậy, nhưng vào đến đây rồi, lúc ngồi cạnh bể tắm ngâm chân, cậu đã bị nước bốc hơi làm cho hơi choáng váng.
Sau lại ngâm người trong bể, thế là không chịu nổi nữa.
Muốn đi ngủ.
Tang Gia Ý nắm chặt cổ áo choàng tắm của anh: "Vậy em muốn ở cùng anh cơ."
"Ừ, ở cùng em."
Nghe thấy câu trả lời của đối phương, Tang Gia Ý yên tâm mà chúi nhủi vào trong lòng anh.
Lúc đang ôm cậu quay về, đám người Đường Trạch Vũ cũng đã ngâm xong chuẩn bị đi về.
Đường Trạch Vũ sửng sốt, có hơi kinh ngạc, nhưng thấy Tang Gia Ý đã ngủ mê man trong lòng anh, hắn kiềm chế đè nhỏ giọng lại:
"Anh, anh, hai người đây......!đây......"
Thanh âm của Giản Tế trầm thấp lành lạnh: "Ngâm một hồi em ấy ngủ mất." Nói xong, ánh mắt anh nhàn nhạt rơi lên người Đường Trạch Vũ, "Cậu đang nghĩ cái gì?"
Đường Trạch Vũ cười ngượng: "Không có gì không có gì."
Này chẳng phải do thấy tóc tai hai người ướt nhẹp lộn xộn, một người còn được ôm đi, quấn kín mít ngủ mê man hay sao.
Trong lòng đều còn thích nhau, không phải rất dễ khiến người ta hiểu lầm à?
Ai mà biết bọn họ có tự chủ được hay không?
Giản Tế không thèm để ý hắn, nhỏ giọng nói với Diệp Trăn và Vu Tranh bên cạnh: "Bên ngoài hơi lạnh, tôi dẫn em ấy về trước."
Hai người gật gật đầu.
Giản Tế liền quay về phòng cùng Tang Gia Ý, tất nhiên là về chung một phòng.
-
Ở đây chơi bốn năm ngày, trải qua một kỳ nghỉ thoải mái, mấy người quyết định phải quay về.
Giản Tế nhìn Tang Gia Ý bên kia, Trì Vũ đang bá cổ cậu thì thầm.
"Nhớ kỹ, đừng dung túng Giản Tế quá, nghe thấy chưa?"
Tang Gia Ý hơi xấu hổ vân vê lỗ tai: "Không dung túng ạ."
"Cậu ta vừa hù em, em đã tin cả rồi, cái gì cũng cho, không được nhé."
Trì Vũ nói đến nghiêm túc.
Sau khi nói xong, Trì Vũ lại thở dài có chút buồn phiền: "Thôi, chuyện không sớm thì muộn, nói mấy cái này với em còn chẳng bằng nói em biết làm sao để thoải mái hơn."
Tang Gia Ý đỏ mặt, cậu vội vàng xua xua tay: "Còn sớm còn sớm lắm ạ!"
Bản thân Trì Vũ không biết xấu hổ, thường hay nghĩ gì nói đó.
Anh ta còn tưởng nói Tang Gia Ý nghe không hiểu, nhưng trông phản ứng này của đối phương......!Trì Vũ nhướng lông mày.
"Xem ra em biết còn nhiều hơn anh tưởng, nếu đã không hoàn toàn mù tịt, thế anh khỏi nói nữa."
Tang Gia Ý bèn nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.
Trì Vũ đành cười rồi gật gật đầu: "Đi đi, có thời gian thì đến tìm anh chơi, qua một khoảng nữa anh cũng về trung tâm thành phố rồi."
Tang Gia Ý hơi tò mò: "Không phải anh vẫn luôn ở đây ạ?"
"Ở đây xa quá, thỉnh thoảng tới cảm nhận thiên nhiên thôi, với lại Biên Nam phải làm việc, không thể ở chỗ này hoài." Trì Vũ chun chun mũi, "Anh ấy dính người lắm, anh có thể làm gì giờ."
Tang Gia Ý mỉm cười: "Vâng, sau này có thời gian em sẽ tìm anh chơi nhé."
Nói xong, dưới ánh mắt ấm áp của Trì Vũ, cậu lên xe Giản Tế.
Nhìn Trì Vũ và Biên Nam ngày càng nhỏ dần qua kính chiếu hậu, còn có làng du lịch với cái tên "Vi Chuẩn".
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày, Tang Gia Ý lại vô cớ có chút luyến tiếc.
Giây tiếp theo, đã cảm thấy có người sờ sờ cằm mình.
Giản Tế nói: "Không cần tiếc, sau này sẽ còn dẫn em đi chơi nhiều chỗ hơn."
Anh đã xem qua tư liệu, biết Tề Tu Du từng đi khắp trời nam đất bắc ngắm nhìn rất nhiều thứ đẹp đẽ trên thế giới.
- - Những thứ vốn dĩ thuộc về Hựu Hựu.
Anh cũng biết, Hựu Hựu không để tâm.
Nhưng anh chẳng thể nào coi như không, vốn là những thứ cậu nên hưởng thụ trong đời, là quỹ đạo nên đi.
Giản Tế muốn vạch lại đúng hướng.
-
Sau khi về nhà, hết thảy đều quay trở lại nhịp sống trước kia.
Tang Gia Ý vẫn luôn sốt ruột muốn lấy được đồ, Giản Tế đã tặng cậu rất nhiều quà, cậu cũng muốn tặng lại, dù chỉ là một phần tâm ý nhỏ bé.
Mấy ngày gần đây, mưa xuân khoan thai tới muộn, rơi rả rích không ngừng.
Không biết là do mưa xuân cuốn chút khí lạnh tới, hay là mấy ngày nay Tang Gia Ý suy nghĩ quá nhiều.
Ban đêm Tang Gia Ý mơ mơ màng màng bị sốt đến tỉnh lại.
Cậu gắng gượng từ từ mở mắt ra, cảm thấy bản thân lạnh quá đỗi, rõ ràng là nhiệt độ thoải mái như mọi khi mà.
Tang Gia Ý cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu, hẳn là lại sinh bệnh rồi, cậu choáng váng nghĩ.
Sau đó giống như con rùa nhỏ, chậm rì rì lật mình, gian nan trèo từ trên giường xuống.
Cậu muốn đi tìm anh trai.
Chỉ là chân vừa giẫm lên mặt đất, cậu bỗng nhớ tới dáng vẻ mình bị bệnh lần trước.
Vừa khóc, vừa quấy, còn lải nhải, ép Giản Tế kêu "meo meo meo".
"......"
Có vẻ cậu còn chả giấu được chuyện gì, Giản Tế hỏi một phần, cậu có thể tuôn ra mười phần.
Không được, cậu sẽ không nhịn được mà tỏ tình mất, nói không chừng còn mơ mơ màng màng khoe khoang quà của mình với người ta.
Cậu phải trưởng thành lên!
Nhân lúc bây giờ còn chút ý thức, Tang Gia Ý lại chậm chạp trèo về giường, lấy di động tìm một số điện thoại rồi nhấn gọi qua.
"A lô, bác Lý ạ, cơ thể cháu khó chịu quá."
Bác sỹ Lý giật mình một cái tỉnh giấc, ôn thanh dỗ dành: "Tiểu Ý à, vậy cháu nhắm mắt ngủ trước đi, bác qua ngay."
Giản Tế vốn ngủ nông, lúc loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài đã tỉnh lại.
Anh khẽ nhíu lông mày, kéo cửa phòng ra đã thấy ngay bác sĩ Lý đang xách hòm thuốc lên lầu.
Bác sĩ Lý lễ độ gật gật đầu với anh: "Giản tiên sinh."
Giản Tế hơi nghi hoặc: "Bác sĩ Lý, đây là......"
Giờ ngược lại là bác sĩ Lý cảm thấy nghi hoặc: "Ngài không biết sao? Tiểu Ý gọi điện thoại cho tôi, nói cơ thể khó chịu, phỏng chừng là thời tiết dạo gần đây thay đổi nên lại sốt rồi."
Trong lòng Giản Tế căng thẳng, lập tức xoay người đi về hướng phòng của Tang Gia Ý.
Lúc vào tới trong phòng, Tang Gia Ý đang nghiêng cả người co quắp thành một cục, tiếng hô hấp rất nặng nề, chỉ nghe thôi đã cảm thấy hơi thở phun ra nóng hầm hập.
"Hựu Hựu."
Giản Tế ôm nửa người cậu vào trong lòng mình, chỉ cảm thấy nhiệt độ chạm phải phỏng cả tay.
Tang Gia Ý mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, chui vào trong lòng Giản Tế, thanh âm khó phát hiện: "Anh ơi?"
"Ừm, anh ở đây."
Giản Tế ngẩng đầu nhìn bác sĩ Lý: "Phiền bác khám cho em ấy."
Bác sĩ Lý tiến lên đo nhiệt độ cho cậu, kiểm tra tình trạng của cậu.
Cuối cùng mới mở miệng với Giản Tế: "Không phải vấn đề