Tang Gia Ý vốn đang điên cuồng xóa bài, điện thoại còn chưa kịp tắt.
Vu Tranh bên kia chợt kinh hô: "Tang Tang, tài khoản phụ của cậu bị đào ra rồi!"
!!!
Tang Gia Ý dừng tay lại, rơi vào đờ đẫn: "Sao cậu biết."
"Bây giờ fan truyện của cậu đang kêu bạn gọi bè với đám độc giả mau mau cap màn hình."
"......"
Các cô đông người như vậy như vậy, mà cậu chỉ có hai tay, tốc độ chắc chắn không bì lại.
Tang Gia Ý quyết định vứt bỏ plan A, bắt đầu sử dụng plan B.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Cậu vội vàng đứng lên: "Ngư Ngư, tớ định đến chỗ cậu trốn mấy ngày!!"
Vu Tranh đang lướt tài khoản phụ của cậu, xem bài cậu đã từng đăng, nhất thời cũng rơi vào im lặng.
Nửa ngày sau mới mở miệng: "Tớ biết cậu thích một vài thầy, nhưng không ngờ nhiều như vậy, tiêu rồi tiêu rồi, cậu tiêu rồi."
Tang Gia Ý ngay cả quần áo cũng không định thu dọn, vội vội vàng vàng đi ra cửa: "Hiu -- Không nói với cậu nữa, giờ tớ qua đó ngay!"
Kết quả tay vừa đặt lên tay nắm cửa, cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Bây giờ Tang Gia Ý vốn đang nhạy cảm thần kinh, một chốc này dọa sợ cậu, dồn sức lùi về sau mấy bước.
Tang Gia Ý liền trông thấy Giản Tế vắt áo khoác trên khuỷu tay đứng ở cửa, vẻ mặt như thường hỏi cậu: "Em muốn đi đâu? Vội vàng hỏa tốc như vậy."
Trong lòng Tang Gia Ý bắt đầu đánh trống, cảm thấy sau lưng mình cũng toát ra một chút mồ hôi nhỏ dày.
"À, em, em ra tìm Ngư Ngư chơi."
"Cạch --" một tiếng, cửa ở đằng sau Giản Tế từ từ bị khóa lại.
Tang Gia Ý nom Giản Tế giống như là đang co rút khóe miệng, nhất thời trái tim đập càng nhanh hơn.
Thấy người không nói chuyện, Tang Gia Ý lựa chọn ra trận trước, cậu e dè cẩn thận hỏi: "Anh ơi, anh có coi Weibo chưa?"
"Weibo? Anh vẫn chưa coi."
Quả thực anh chưa coi, nhưng người bên cạnh thì lại coi rồi.
Vừa dứt lời, anh liền trông thấy Tang Gia Ý thở phào một hơi be bé.
Nghĩ hồi, Giản Tế lấy di động ra:
"Xảy ra chuyện gì sao? Anh lên xem thử."
Tang Gia Ý vội vàng xông tới ôm lấy cánh tay anh: "Đừng đừng đừng, không có chuyện gì cả!"
Thấy con ngươi tối đen của người nọ rơi lên cơ thể mình, cậu ngửa đầu cười cười ra vẻ với anh.
Giản Tế rút bàn tay, điệu bộ như phải coi cho bằng được, Tang Gia Ý nhất thời quýnh quáng, quyết chí, bưng mặt anh hôn lên.
Giản Tế lập tức dừng lại, bị sự chủ động bất thình lình của cậu chọc cho không kịp đề phòng.
Tang Gia Ý cảm thấy thủ đoạn vào thời khắc mấu chốt chẳng còn quan trọng, mỹ nhân kế cũng đâu phải không được.
Giấu thì không giấu nổi, cứ đưa người lên giường trước, dỗ cho cái gì cũng bằng lòng rồi lại nói tiếp.
Trong lúc nhất thời, trái lại Giản Tế thực sự có chút dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn cúi đầu lẳng lặng đón nhận nụ hôn thân mật của đối phương.
Cổ bị người nọ câu lấy dẫn vào trong phòng.
Tang Gia Ý ấn Giản Tế lên sô pha, cưỡi lên trên, hôn quai hàm của đối phương tỉ mỉ.
Bỗng nhiên, một thanh âm trầm thấp êm tai vang lên trong phòng khách:
"Hựu Hựu, giọng của thầy Nhất Thiên là món quà của ông trời sao em?"
Cả người Tang Gia Ý cứng đờ trong nháy mắt, ngay sau đó cậu như một con thỏ nhỏ lập tức bắn ra khỏi người anh, chuẩn bị chạy lên lầu.
"Tang Gia Ý, em chạy thử coi."
Cả người Tang Gia Ý khựng lại tại chỗ, sau đó từ từ xoay người, mắt tha thiết nhìn anh: "Em sai rồi."
"Qua đây."
Tang Gia Ý bèn chạy từng bước từng bước nhỏ nhích đến trước mặt Giản Tế rồi cúi đầu đứng đó, tư thế rõ ràng là từ trên cao nhìn xuống, nhưng lại giống như chim cút sợ hãi.
Giản Tế cười một tiếng, cầm di động bên cạnh lên, mở Weibo ra: "Nào, anh coi thử em sai ở đâu."
Trên Weibo đã có người đem tất cả sự tích Hải Vương[1] của Tang Gia Ý sắp xếp thành một bức tranh dài, tag Vũ Tế không biết mệt.
[1] Ngôn ngữ mạng, ý chỉ kẻ bắt cá nhiều tay.
Ban nãy ở trong phòng bao chỉ nghe bọn họ tùy ý nói qua một lần, nháy mắt đó Giản Tế cũng đã cảm thấy bản thân nảy sinh ra vô số ý nghĩ tăm tối.
Đợi tới lúc thật sự nhìn thấy, quả thực khí huyết dâng trào.
Anh đọc chầm chậm: "Thầy Kỳ Tử, cổ họng của thầy nhất định từng được thiên sứ hôn qua."
Tang Gia Ý vội nắm tay anh: "Cổ họng của thầy Kỳ Tử có được thiên sứ hôn qua hay không em không biết, nhưng cổ họng của anh nhất định từng được Tang Tử hôn qua."
Giản Tế nhướng nhướng lông mày, tiếp tục lướt xuống dưới.
"Thật muốn nghe thầy Thụy An nói hai câu bên tai ghê."
Tang Gia Ý lớn tiếng phản bác: "Em không có nói rõ đối tượng, không phải nói bên tai em, là bên tai thầy đối diễn với anh ấy, em đang ship CP ấy mà!"
Thấy Giản Tế chỉ nhìn cậu mà không nói chuyện, cậu vội vàng dựa lên người anh: "Em chỉ muốn nghe anh thì thầm bên tai em thôi."
Giản Tế cười cười, ôm cậu xách lên trên người mình: "Tang Gia Ý, em lại làm nũng."
Thấy anh vẫn sẵn lòng ôm mình, đáy lòng Tang Gia Ý thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm cổ anh cọ cọ: "Đừng giận nữa mà, em thích anh nhất."
Vừa dứt lời, cậu đã cảm thấy bàn tay của Giản Tế dần dần trượt xuống từ bắp tay men theo cánh tay, mãi tới khi giam lấy cổ tay cậu.
Tang Gia Ý rũ con ngươi, chỉ thấy ngón tay với khớp xương rõ ràng của Giản Tế khẽ vòng lấy cổ tay mình, đưa trái đưa phải.
Giống như đang......!đo đạc kích cỡ của xích khóa.
Trong lòng Tang Gia Ý bỗng sợ hãi, ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của Giản Tế.
"Thích rất nhiều người hử?"
Tang Gia Ý vội ngoan ngoãn lắc đầu: "Tất cả cộng thêm nữa cũng không bằng anh."
Một bàn tay lớn xoa nhẹ lên gương mặt cậu, giọng nói ôn nhu: "Hựu Hựu, sau này đừng tùy tiện biểu đạt tình cảm yêu mến với người khác nữa, có được không?"
Tang Gia Ý bỗng thật hổ thẹn, thử nghĩ đặt mình vào vị trí của người khác, nếu như có một ngày, cậu phát hiện Giản Tế từng khen ngợi rất nhiều tác giả trên Weibo, cậu nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Cậu càng ôm Giản Tế chặt hơn: "Dạ, sẽ không đâu."
"Từ sau khi hẹn hò với anh, em không có đăng bài liên quan đến thầy nào khác, cũng không có bình luận thêm, điểm danh siêu thoại là vì có chút ám ảnh cưỡng chế, điểm danh lâu như vậy, đứt gánh thì cảm thấy hơi kỳ lạ."
"Sau này không điểm danh nữa."
Thanh âm của Giản Tế rất nhẹ: "Hựu Hựu ngoan."
Hu hu hu Tang Gia Ý cảm thấy Giản Tế thật tốt, hôn hôn bờ môi anh: "Em yêu anh nhất."
Tình hình sau đó làm sao mà phát triển từ sô pha lên tới trên giường, Tang Gia Ý đã có phần không nhớ rõ lắm.
Chỉ có thời điểm này, Tang Gia Ý mới hoảng hốt rằng, Giản Tế hãy còn giận, bởi vì anh vô cùng hung dữ.
Trước kia cậu cảm thấy bản thân sắp chết rồi, nhiều lắm cũng chỉ là cách nói làm nũng phóng đại.
Nhưng hôm nay, cậu thật sự cảm thấy mình sắp chết rồi.
Từ buổi chiều hôm đó thẳng đến trưa hôm sau, Tang Gia Ý đều ở trong cơn mê man, giữa lúc ấy còn được Giản Tế đút ăn một chút.
Rèm cửa sổ trong phòng kéo chặt, Giản Tế nửa dựa vào đầu giường, trong lòng còn ôm Tang Gia Ý đang ngủ say.
Anh chỉnh độ sáng di động xuống mức thấp nhất, xem Weibo.
Chuyện này khiến cho Tang Gia Ý bị đào ngược cả lên, mọi người xem cảnh náo nhiệt không ngại lớn chuyện, đều vui muốn chết, còn không ngừng @Giản Tế.
【Thầy Vũ Tế, ngạc nhiên không bất ngờ không】
【Cười chết tôi, thầy Vũ Tế vợ thầy đang vẫy vùng trong biển khơi vui vẻ rồi】
【Vũ Tế đại nhân tôn kính vô thượng, kẻ hèn này chỉ cho ngài một con đường, bên trong có đồ tốt, link dưới đây】
Nhìn cái link kia, Giản Tế nhướng nhướng lông mày, rồi nhấn vào.
Liền phát hiện là một bài H văn đồng nhân nhỏ của hai người họ trong siêu thoại CP Vũ Tản, phía dưới là màn tranh luận của tài khoản Ba cộng một nọ và chủ bài đăng.
Đó vẫn là từ rất lâu về trước, bọn họ còn chưa lộ mặt.
【Ba cộng một: Tai sao lần nào Tang Tử đại đại cũng là thụ? Lần nào cũng là anh ấy bị làm, tôi thấy như vậy không ổn lắm】
【Bật một cái dù nhỏ: Tôi mặc kệ, cái giọng đó của Tang Tử đại đại chính là thụ】
【Ba cộng một: Đâu thể căn cứ vào giọng nói mà đánh giá người ta, lẳng lặng nói với cô nè, tôi biết Tang Tử đại đại, anh ấy có cơ hai đầu tay, còn có tám múi cơ bụng!】
Giản Tế phì cười, sau đó thò tay nhéo nhéo bắp tay mềm như bông của người trong lòng, rồi lại xoa cái bụng mềm mại của cậu.
【Bật một cái dù nhỏ:??? Là Tang Tử à? Có bản lĩnh thì lên acc chính nói chuyện】
【Ba cộng một:......】
Mãi đến tận bây giờ, tài khoản của Ba cộng một bị đào ra, mọi người cũng nghe tin mà tới.
【Hahahahahahaha】
【Mọe, cười ói, không ngờ tới luôn, còn đúng là acc phụ của Tang Tử nữa】
【Cô Dù nhỏ đỉnh vãi】
Chuyện như vậy còn hằng hà sa số, internet có ký ức, huống chi Weibo của Ba cộng một cũng chưa xóa sạch, nào còn bàn về câu trả lời của Ba cộng một dưới Weibo của người khác chứ.
Giản Tế bất tri bất giác, khảo cổ toàn bộ bài đăng của cậu một lần.
Chỉ là lúc nhìn thấy bài đăng kia, tay Giản Tế dừng lại.
Có cô gái nhỏ làm việc trong giới đang tán dóc với Tang Gia Ý, có thể là khá quen biết.
【Lỗ tai nhỏ: Ba cộng một, tui có hơi tò mò, nếu có một ngày tất cả các thầy cậu thích đánh nhau, cậu sẽ làm sao】
【Ba cộng một: Thầy Vũ Tế ở trong đó luôn hả】
【Lỗ tai nhỏ: Có】
【Ba cộng một: Thế tui đành thiên vị[2], sau đó khỏi cần thích các thầy khác nữa】
[2] Gốc là 拉偏架: Đại loại là A và B đánh nhau, vì cả 2 đều là người bạn quen nên bạn không thể đánh ai cả, nhưng vì bạn thích A hơn, nên bạn sẽ giả bộ giữ B lại để cho A đánh.
【Lỗ tai nhỏ: Ssh~ tuyệt tình thế, vì thầy Vũ Tế mà bỏ cả một khu rừng luôn à】
【Ba cộng một: Không giống nhau, nếu dùng từ chuẩn xác một chút, thì với các thầy khác là thưởng thức, nhưng chỉ có thầy Vũ Tế là thích thôi, chỉ có anh ấy】
Giản Tế không nhịn được cười, cúi đầu hôn hôn gương mặt của cậu.
Giọng nói rất dịu dàng: "Hựu Hựu."
Người trong lòng cựa quậy rất khẽ, dường như hơi muốn khóc, thanh âm dính quánh: "Hu hu để em ngủ để em ngủ."
"Có thể hai ngày nữa anh phải đi New York công tác."
Ý thức của Tang Gia Ý đấu tranh tỉnh táo lại một chút: "Mất bao lâu ạ?"
"Khoảng một tuần."
Tang Gia Ý càng muốn khóc hơn: "Lâu thế ạ."
Trước giờ cậu chưa từng xa Giản Tế lâu như vậy, không thể được.
Giản Tế không nhịn được cười rồi đưa tay gảy hàng lông mi dài mảnh của cậu: "Anh cũng không thể rời xa em lâu như vậy, cho nên anh muốn hỏi xem, em có đồng ý bị anh giấu trong túi mang đi không, anh dẫn em ra ngoài chơi."
Tang Gia Ý sửng sốt, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn anh: "Nhưng có làm chậm trễ công việc của anh không?"
"Là công việc làm chậm trễ chúng mình ra ngoài chơi."
"Vậy anh cất em vào trong túi đi, bên trong nhớ phải lót thêm vải mềm nha."
-
Bốn ngày sau.
Hai người Tang Gia Ý và Giản Tế ngồi trong một góc quán rượu đầu đường ở ngoại quốc, ánh sáng ảm đạm mờ khuất.
Trên sân khấu đằng trước có một ban nhạc ca hát.
Thanh âm của giọng ca nữ chính mang theo từ tính, rất gợi cảm.
Lúc ca một bài hát chậm, là kiểu hàm chứa tình cảm mập mờ lay động.
Ca một bài hát nhanh, lại có thể lập tức dẫn lửa cả bầu không khí trong quán rượu.
Xung quanh có tình nhân thân mật, cũng có tốp hai ba bạn bè, đang hưởng thụ thời gian nhàn nhã buổi tối sau công việc.
Cho dù là đang ở trong môi trường này, Giản Tế cũng không cho Tang Gia Ý uống rượu, chỉ bày một ly nước đào có ga trước mặt cậu, còn là nhiệt độ bình thường.
Hai người thân mật ngồi cùng nhau, đang thảo luận mấy ngày này muốn đi đâu chơi.
Tang Gia Ý ngoan ngoãn bưng ly, nghe Giản Tế nói chuyện.
"Vừa hay nhiệt độ gần đây cũng cao lên, xem em muốn đi hóng gió hay là đến bãi biển, đều......"
Giản Tế vừa nói được một nửa, Tang Gia Ý bên cạnh lại vội vàng vỗ vỗ cánh tay anh, anh cũng ngừng tiếng, nghi hoặc mà nhìn cậu.
Tang Gia Ý nghiêng đầu đôi mắt phát sáng, sáp lại gần Giản Tế "ah-ah" với anh một tiếng.
Giản Tế ngây ngẩn một hồi, đợi sau khi nghe được nhạc nền, anh mới giật mình nhận ra Tang Gia Ý đang làm cái gì.
Nữ ca sĩ trên sân khấu hát một bài hát phong cách R&B điển hình, ca từ của bài hát này vốn rất bạo dạn, giai điệu gợi cảm lại mê hoặc.
Tựa như đôi tình nhân sẽ ôm lấy đối phương trong sàn nhảy mờ tối, đong đưa vành tai chạm tóc mai.
Trong đó phát âm của câu "ah-ah", càng phải đè thấp kèm theo chút giọng hơi[3] để phát ra.
[3] Gốc là 气声: mình tra thì ra breathy voice, giọng nhiều hơi.
Ban nãy vừa hát đến chỗ này, Tang Gia Ý đã