Chương có nội dung bằng hình ảnh
Giản Tế ngồi trước bàn ăn, người xung quanh nịnh nọt không ngớt lời, anh nghe mà câu được câu chăng.
Thỉnh thoảng còn thất thần.
Haizz.
Muốn về nhà, nhớ Hựu Hựu quá.
Nghĩ như vậy, anh bèn gửi tin nhắn cho Tang Gia Ý:
【Dữ Kỳ: Hựu Hựu, em ăn tối chưa?】
Tin nhắn bên kia trả lời rất nhanh:
【Bất Như: Em ăn rồi, khi nào thì anh về ạ】
【Dữ Kỳ: Có khi còn phải chút nữa, nếu mệt thì em ngủ trước đi】
【Bất Như: Nhưng mà lạnh quá, em muốn anh ôm em ngủ cơ (Đáng thương muốn xỉu. jpg)】
Mặc dù bây giờ cơ thể của Tang Gia Ý đã được điều dưỡng tốt hơn rất nhiều, nhưng vào mùa đông tay chân vẫn sẽ lạnh buốt.
Đặc biệt là sau khi ngủ chung với Giản Tế, thì một mình hoàn toàn khó mà ngủ nổi.
Giản Tế không nhịn được mỉm cười, người xung quanh nhìn ra được tâm trạng anh rất tốt.
Thế là cười trêu: "Giản tổng, đây là...... trong nhà giục về à?"
Giản Tế nhướng lông mày, gật đầu.
Bên cạnh có người lập tức hùa theo, nhưng cố kỵ thân phận của Giản Tế, không dám đùa quá trớn.
Nhưng trong giới ai cũng biết, Giản Tế có một người thương đặt sâu trong lòng, ra ngoài xã giao, chưa bao giờ cho người khác tới gần, nếu là ở nơi hương phấn, lại càng cẩn trọng hơn.
Cứ nói chuyện tâng bốc người thương của anh, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tâm trạng của Giản Tế quả thực đã tốt hơn một chút, ánh mắt nén cười dừng lại trên người đặt câu hỏi ban nãy.
Sau khi người kia hỏi xong, cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nói chuyện tiếp cùng với người vợ dẫn ra ngoài xã giao một cách thân mật.
Giản Tế ngẩn ngơ nghĩ tới, ban nãy lúc trên bàn mời rượu, vợ hắn ta sẽ thỉnh thoảng giả vờ tức giận, không cho hắn ta uống rượu.
Người trên bàn rượu bèn trêu đùa một trận, nhưng tóm lại cũng không ép nữa, làm mặt mày người đàn ông đắc ý một hồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giản Tế khẽ động.
Có chút hâm mộ.
Cũng muốn Hựu Hựu quản anh trên bàn rượu, không cho anh uống nữa.
Mặc dù đã tự chủ, nhưng Giản Tế vẫn không thể tránh khỏi việc uống một ít rượu, tài xế đưa anh về nhà.
Ánh đèn vàng ấm chỗ huyền quan lầu dưới lại trông có vẻ ấm cúng hơn trong mùa đông giá rét, Giản Tế cười rồi lên lầu.
Vừa đẩy cửa phòng ra, đã trông thấy người đang nằm nhoài trên giường đọc sách.
Hệ thống sưởi trong phòng mở vừa đủ, Tang Gia Ý chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng bằng sa tanh, chân cong lên thỉnh thoảng lại lắc lư trên không trung, cả người thoạt nhìn rất mềm mại.
Miên Miên chen chúc bên cạnh cậu, khó có khi ngoan ngoãn bị ôm lấy đọc sách cùng Tang Gia Ý.
Nếu lúc Giản Tế không ở đây, thì Miên Miên chính là lò sưởi tay của Tang Gia Ý.
Giản Tế chỉ nhìn cậu thôi, đã cảm thấy trong lòng mềm nhũn ra.
Nghe thấy tiếng động, Tang Gia Ý ngẩng đầu lên, sau khi trông thấy Giản Tế, cậu lập tức cong cong mặt mày.
Cả người như chiếc bóng đèn nhỏ, "tách" một cái sáng bừng cả lên.
Cậu nhanh chóng bò dậy, nhào vào trong lồng ngực Giản Tế.
"Cuối cùng anh cũng về rồi."
Giản Tế tiếp được cậu, cười rồi cúi đầu hạ xuống một nụ hôn dịu dàng lên mặt cậu: "Ừm, anh về rồi."
Hai người cách nhau rất gần, Tang Gia Ý sáp tới chỗ vạt áo trước của anh, sau đó khẽ nhăn mày, không đồng ý nói: "Anh lại uống rượu rồi."
Cằm Giản Tế đặt lên hõm vai cậu, giả vờ thở dài: "Đúng vậy, mấy vị ngồi đó đều có vợ bên cạnh, quản lý không cho uống nhiều rượu, nhà anh chẳng ở đấy, thế là liền nhắm vào anh."
Tang Gia Ý ôm cổ anh, nghe hiểu ý trong đó.
Cậu hơi chần chừ nói: "Anh muốn...... bảo em đi xã giao cùng anh à?"
Giản Tế liền ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn cậu đầy dịu dàng: "Được không em? Nhà người ta đều có người đi cùng, anh cũng muốn."
Giọng điệu anh trầm thấp, giống như đang yếu thế.
Tang Gia Ý chiều anh: "Được rồi được rồi."
Ý cười trên mặt Giản Tế càng thêm rõ rệt, cúi đầu định hôn cậu, thì bị Tang Gia Ý ngửa đầu đẩy mặt ra: "Người anh toàn mùi rượu, không đủ tư cách để hôn."
Giản Tế buông Tang Gia Ý ra, cầm quần áo đi vào phòng tắm: "Được, anh đi tắm trước, ra rồi chỉnh em sau."
Tang Gia Ý nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ để lộ một đôi mắt sáng ngời: "Em buồn ngủ rồi."
Giản Tế cười hừ một tiếng.
-
Mặc dù trong giới biết Giản Tế có một người thương được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng rất ít người từng gặp thật sự.
Cùng lắm chỉ là mấy tấm ảnh dựa vào thân phận người nhà của Vũ Tế tìm được trên internet của Tang Gia Ý.
Cho nên lúc Giản Tế dẫn người ra ngoài đi xã giao chung, mọi người lại có chút cảm giác được cưng mà sợ.
Nhìn thực tế, dung mạo đối phương xinh đẹp kinh người, hơn nữa còn rất ngoan.
Mặc dù có phần ngượng ngùng, nhưng Giản Tế muốn cậu đi theo làm quen với ai, cậu vẫn nhìn vào mắt người đấy, lễ độ chào hỏi.
Cả một đám ông này bà nọ, hiếm khi có chút mất tự nhiên.
Nhưng mà, mọi người rất nhanh đã phát hiện ra lợi ích của việc Giản Tế dẫn người thương ra ngoài xã giao.
Đó chính là, Giản Tế cực kỳ dễ nói chuyện!
So với cảm giác thờ ơ nhìn không thấu trước đây, anh của bây giờ có thể nói là ôn hòa hơn.
Vả lại trong tầm mắt bọn họ, chỉ cảm thấy người thương của anh được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Không chỉ là từ phương diện thần sắc ăn mặc mà xem, người thanh niên rõ ràng đã hơn hai mươi hai tuổi, nhưng bên trong con ngươi lại là một mảnh thuần khiết, sạch sẽ trong veo.
Ôm lòng hiếu kỳ và mong muốn khám phá cực mạnh đối với rất nhiều sự việc.
Ở trên bàn cơm, cũng không hề khẩn trương co rúm, bất kể là ăn hay nói chuyện đều tùy ý tự nhiên.
Mặc dù rất nhiều người ở đây đều có địa vị không bình thường trong xã hội, cậu cũng chẳng cảm thấy gì cả.
Đơn giản chỉ là người đàn ông bên cạnh đã cho cậu đủ sức mạnh, để cậu có thể tự do tự tại, từ sâu tận trong đáy lòng cảm thấy cậu muốn làm gì cũng được.
Loại xã giao này, quan trọng là nói chuyện và uống rượu, đồ ăn căn bản rất ít có người động đũa.
Nhưng Tang Gia Ý cứ chuyên tâm ăn hết lần này tới lần khác, hơn phân nửa sự chú ý của Giản Tế bên cạnh đều ở trên người cậu, anh sẽ để ý cậu thích món nào, và mấy cái nào không thể ăn được.
Những việc như bóc vỏ tôm, lựa xương cá cũng là của anh.
Mọi người cười rồi liếc mắt nhìn nhau, Giản tổng dẫn người thương nhỏ bé ra ngoài, phỏng chừng là dẫn người ta đi ăn ngon thì có.
Trong lúc nhất thời, không ai trong vòng là không biết đến trình độ cưng chiều người thương của Giản Tế.
-
Một buổi chiều ánh nắng tươi đẹp, Giản Tế và Tang Gia Ý ngồi trên sô pha mềm mại phủ đầy ánh mặt trời.
Giản Tế ngồi đằng sau Tang Gia Ý ôm lấy cậu, cúi đầu cắt móng tay cho cậu.
Anh lờ mờ nghĩ, phải cắt hết đi, cào đau cả lưng anh.
Tang Gia Ý không hề phát hiện ra tâm tư nhỏ này của anh, còn đang nói chuyện: "Anh Trì Vũ hỏi mình có muốn đi du lịch bốn người với họ không."
"Du lịch bốn người?"
Tang Gia Ý gật gật đầu: "Tức là bốn người cùng nhau đi du lịch, đi chơi nè, hình như ảnh tìm được chỗ thú vị lắm."
Giản Tế cúi đầu vẻ mặt rất nghiêm túc: "Em muốn đi à?"
Tang Gia Ý gật gật đầu: "Dạ! Em muốn ra ngoài chơi với anh!"
Giản Tế mỉm cười, cắt xong cái móng tay cuối cùng cho cậu, sau đó cúi đầu hôn hôn đầu ngón tay: "Thế thì mình đi."
Tang Gia Ý vui vẻ xoay người cho anh một cái hôn, sau đó xoay người lại, vươn tay ra xem.
Thấy mười ngón tay trụi lủi thì rơi