80 năm trước vào ngày này, tại quảng trường Ba Đình, chủ tịch Hồ Chí Minh đã đọc bản Tuyên ngôn độc lập, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.
80 năm trôi qua với biết bao giây phút thăng trầm, biết bao sự kiện lớn nhỏ khác nhau đã góp phần định hình một đất nước Việt Nam Xã hội Chủ nghĩa của ngày hôm nay.
80 năm! Một con số thật tròn và đẹp. Ai lại chẳng thích những con số tròn như thế chứ!
Và làm có thứ gì tốt hơn để kỉ niệm một ngày đặc biệt như vậy hơn việc bước chân ra bên ngoài và giao tiếp với người khác thay vì nhốt mình trong nhà, không biết trời đất ra sao!
Và đó chính xác là thứ Nhân sẽ làm hôm nay!
"Cảm giác đứng ngoài đường vào lúc này nó cứ lạ sao ấy!"-Nhân nói
"Bình thường mình sẽ nằm trong phòng ngủ tới chiều"
Toàn bộ chuyến hành trình đến trường không có gì ngoài thú vị. Khắp mọi ngã đường đều tràn ngập băng rôn, bảng hiệu, cờ hoa. Tất cả phương tiện giao thông công cộng đều miễn phí và trên thân dán đầy đề can về hình ảnh và châm ngôn của Bác. Và mọi cái loa phát thanh thay vì phát nhạc như bình thường, nó phát phóng sự về ngày này.
Mọi thứ xung quanh cậu toát lên một bầu không khí sôi động, tràn đầy niềm tự hào dân tộc.
Mọi thứ xung quanh cậu đều rợn ngợp sắc thái hai màu cờ!
Nhưng, khoan đã...
Hai màu cờ?!
Có lẽ nhiều người chưa biết, thành phố này sở hữu lá cờ của riêng họ. Sau tất cả, đây là một khu tự trị mà! Lá cờ này được cấp phép ở cấp độ địa phương, chỉ treo trong thành phố. Nó có màu xanh lam với họa tiết trống đông Đông Sơn và ngôi sao năm cánh màu trắng ở giữa. Dường như, dân Phượng Hoàng rất tự hào về lá cờ này nên nó được treo bất cứ dịp nào có thể.
Nhưng vì hôm này là ngày trọng đại của cả nước, họ chỉ treo phân nửa số cờ đó. Nửa còn lại là Quốc kì.
Nhân đứng trước cổng trường, chống hai tay, nhìn xung quanh. Cậu để ý gần như tất cả mọi người đều chỉ mặc hai loại trang phục duy nhất. Một là đồng phục đi học, hai là trang phục theo đề tài đất nước Việt Nam(hoặc thành phố Phượng Hoàng), đặc biệt là cái thứ hai. Lúc đầu Nhân cũng định mặc như vậy, cậu có hẳn một cái áo in hình biển Đông. Nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng cậu lại chọn thường phục. Nên lúc này cậu trông nổi bật như một đứa "lạc loài".
Con đường đi đến sảnh chính cũng được bày bố nổi bật như ngoài kia. Khi hai bên đường dựng cột treo đầy hai loại cờ, đỏ lam xen kẽ, bay phất phơ trong gió.
Vị trí đài phun nước luôn là một nơi rất đặc biệt. Mỗi khi đi ngang các pho tượng, ai cũng thấy một cảm giác khó tả. Như thể mười con người vĩ đại ấy đang nhìn xuống, dõi theo hành trình phát triển của mỗi người. Nó có thể làm vực dậy ý chí, quyết tâm của bất kì ai dù hầu hết mọi người chỉ nhận ra được mỗi Bác Hồ.
Nhưng hôm nay, tượng Bác trông khác biệt hơn cả. Phần đài phun được trang trí lại, một bệ đứng giả được dựng lên xung quanh, nhìn như khán đài ở quảng trường Ba Đình với một cái micro lớn đặt trước tượng. Trông cứ như họ đang tái hiện hình ảnh cuộc mít tinh ngày ấy.
Cái này nhất định là ý tưởng của học sinh, chứ không một người trưởng thành nghiêm túc nào lại nghĩ được như thế!
Nhân nhanh chóng lên lớp.
Trong này rất đông vui, gần như mọi người đã đến đủ. Riêng chỉ có Khôi Vĩ và nhóm bạn của cậu ta là không thấy đâu. Có vẻ giờ giấc của họ rất co giãn vì lần nào nó cũng kéo dài về sau hơn bất kì ai khác.
Vừa vào, Nhân đi xuống cuối dãy.
Nhưng trên đường đi, cậu liên tục có một cảm giác không thoải mái. Như thể rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về mình. Ngay khi cậu nhìn sang, họ liền quay mặt đi.
Có chuyện gì đó đang xảy ra.
Nhân cố tỏ ra bình thường, cậu nhìn xuống, tránh không nhìn thẳng vào ai. Nhưng cậu có thể nghe thấy, họ đang bàn tán về mình.
Tại sao?
Mình đã làm gì?
Đến chỗ ngồi của mình, đứng ngay tại đó, cậu mới nhớ lại. Dường như cậu hiểu tại sao.
"Thôi chết...!"
"Đ-Đừng...nói là..."-Cậu thầm nghĩ
"Mấy người đó còn nhớ vụ mình hỏi ngu!!!"
Nhân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cậu sợ mình đã tạo ấn tượng "khó phai". Cậu không thể tin trong tất cả mọi thứ diễn ra hôm đó, họ lại nhớ cái khoảnh khắc chơi dại này.
Nhân ngồi đó bồn chồn, lo âu ngỡ như cậu vừa "ấn nút tự hủy" cuộc đời cấp ba của mình.
Nhưng rồi, có một học sinh, cô ấy chậm rãi tiến về chỗ cậu.
"Bạn gì ơi!"-Cô ấy kêu
Nhân nhìn lên căng thẳng.
Cô ta muốn gì?
"Cho mình hỏi cái..."
Hỏi cái gì?
Chọc mình à?
"Cái..."
"Cái bạn đeo kính râm ngồi kế bạn hôm qua tên gì vậy?"
...
Hả?
Cậu nhìn cô gái kia khó hiểu.
Cậu bất động vài giây để rồi giật mình trả lời lại.
"Uhm..."
"Ổng tên...Phùng Trần Khôi Vĩ"
Cô gái ấy cảm ơn cậu, quay sang nói với những người khác. Họ chụm lại nói chuyện liên tục, không còn đếm xỉa gì đến cậu.
"Ủa?"
"Vậy là..."-Cậu ngộ ra
Nhân đập tay lên mặt, ngửa mặt lên trời, kêu trời một tiếng.
"Mình hiểu sai nãy giờ!!!"
Cậu lại suy nghĩ thái quá về mọi thứ. Có lẽ là bản năng do "công việc", khi nó tỏ ra vô cùng hữu ích. Nhưng nó trở nên khó chịu một khi len lỏi vào cuộc sống cá nhân.
Hiện tại, cả lớp thảo luận rất xôi nổi. Từ hôm qua đến giờ họ vẫn muốn tìm ra danh tính "người bí ẩn" đó. Và Khôi Vĩ là đối tượng nghi ngờ số một.
Họ tìm kiếm trên mạng, họ nhắn tìn hỏi người ngoài. Nhưng sau một lúc, họ chẳng tìm được gì.
Vẫn chẳng ai biết cậu ta là ai.
Một lúc sau, Vĩ cuối cùng cũng xuất hiện, vẫn đeo cái kính râm như hôm qua. Cùng với đó, bốn người bạn của cậu ta vào lớp cùng nhau. Tất cả họ đã đến.
Hẹn lúc 9 giờ sáng, 10 giờ cả lớp mới đủ người.
Mặc dù đến trễ như vậy, một người bạn của Khôi Vĩ đứng ra nói chuyện rất năng nổ như rằng cậu ta là chủ họp. Nhanh chóng, cậu ta điều hành được toàn bộ cuộc đối thoại. Cậu ta định sẽ họp ngay tại đây. Nhưng sau đó, một người đề xuất họp ở cái chỗ nhiều ghế sofa ở cuối căn phòng nên cậu ta cho cả lớp chuyển đến đó.
"Rốt cuộc cái chỗ này để làm gì vậy?"-Một người hỏi
"Chẳng ăn nhập vào đâu"
Đến căn phòng này, ai cũng thấy tò mò như nhau.
Nó trông rất kì lạ!
Các cái ghế này đều có hình dáng, màu sắc, hoa văn, chất liệu khác nhau. Cứ như ai đó vào một trang bán hàng và đặt mua tất cả cái ghế họ thấy được. Ở giữa có một cái bàn lớn hình dáng uốn lượng đặt đủ thứ linh tinh như chậu hoa, giấy, bút màu, micro,... Ba góc tường sơn màu đỏ vàng xanh, treo đầy tranh vẽ trừu tượng, nguệch ngoạc như con nít vẽ. Cái lò sưởi bằng nhựa màu hồng phấn to đùng đặt đó cho có với "ngọn lửa" bằng giấy ở trong gắn đèn. Cùng với những cái kệ hình vuông tròn tam giác ở hai bên và một đống đèn cây. giá đựng tranh, bảng,...
"Nhìn y như cái nhà trẻ vậy!"-Một người bình luận
Nói xong, mọi người đều hùa nhau cười, gật gù đồng ý với cậu ta. Đây có lẽ là miêu tả chuẩn xác nhất.
"Cao nhân nào biết khai sáng với!"-Người bạn của Khôi Vĩ lên tiếng
"À, à, tui nè!"-Có một người giơ tay lên
Cậu ta hớn hở chạy ra từ trong đám đông, lên giới thiệu cho mọi người.
"Chào, tui dân ở đây từ hồi mới thành lập"
"Cái phòng kiểu này cấp học nào cũng có!"
"Xin giới thiệu với mọi người, đây là..."
"Lớp phát triển cá nhân!"
Cậu ta nói cụ thể thêm:
"Mỗi thứ bảy thay vì học bình thường thì nguyên đám kéo vô đây học"
"Lớp này là để phát triển mấy kĩ năng mềm như làm việc nhóm, tư duy-phản biện, tự học các thứ"
"Nói vậy chứ vô đây chơi là chính, tui vậy hông à!"
"Còn tại sao nó nhìn như cái nhà trẻ thì..."
"Tại vậy đó!"-Cậu ta chốt lại
Căn phòng này được trang trí theo chủ đề, để trông như một lớp mầm non. Việc này nhằm giúp kích thích sự sáng tạo, hồn nhiên, năng lượng vui tươi, yêu khám phá như trẻ nhỏ. Qua đó sẽ giúp công việc giảng dạy, tiếp thu hiệu quả hơn.
Cả lớp thấy rất thích thú về nó. Họ nhanh chóng vào chỗ ngồi.
"Ổn định hết rồi"
"Vậy mình bắt đầu giới thiệu nhau"
"Chúng ta giới thiệu lần lượt theo vòng tròn nhé"-Cậu bạn của Khôi Vĩ lên tiếng
Cậu ta xoay tay về bên phải, xác lập luôn hướng đi của cuộc trò chuyện.
Không biết cậu ta có cố tình làm vậy không, vì nó sẽ đẩy màn giới thiệu của Khôi Vĩ, người ngồi bên trái cậu ta, xuống cuối.
"Mình sẽ nói đầu tiên"
"Mình tên là Nguyễn Hữu Chi, đến từ Hà Nội"
"Mình mới chuyển đến đây chừng một tháng nên còn nhiều thứ vẫn chưa biết"
"Mong các cao nhân lâu năm giúp đỡ ạ!"
"Đến người tiếp theo nào!"
Cậu ta nói chuyện một cách tự tin, dứt khoác. Cậu ta hoàn toàn áp đảo cả cuộc trò chuyện, không ai nhảy vào hỏi gì được thêm.
Sau vài màn giới thiệu, đến lượt Nhân. Cậu không có