“Từ tiểu thư! Mong cô hãy cứu lấy con gái của tôi.
Con gái tôi mới mười sáu tuổi đã bị quỷ ám, đời này có lẽ xong rồi...!“
“Vâng, mong ngài đừng gấp, trước tiên kể xem chuyện gì đã.
Nghe nói khu nhà của ngài bị quỷ ám?” Tôi theo thói quen mở máy tính để ghi chép lại chuyện này cho tiện xem xét về sau.
“Cũng không phải cả khu nhà, chỉ có tòa nhà số 8 của chúng tôi bị.
Cũng không biết gặp nghiệt gì mà lại xảy ra chuyện như vậy… hic… hic...” Ông ta vừa nói vừa khóc.
Tôi nhíu mày, tay đang đánh chữ dừng lại, chờ ông ta bình tĩnh lại rồi hỏi.
“Xin lỗi, tôi quá kích động… Là như thế này.
Lầu số 8 chỗ chúng tôi vừa mới giao nhà, cùng ngày đã có người sốt ruột dọn vào ở, kết quả chỉ ở lại một đêm mà con gái mới mười ba tuổi nhà đó phát điên.
Con bé chỉ mặc đồ lót chạy ra ngoài làm loạn trong tiểu khu, cứ thấy đàn ông lại gọi là chồng, còn muốn cởi quần áo ra…”
“Lúc ấy chúng tôi nghĩ con gái nhà đó vốn bị điên.
Nhà đó xảy ra chuyện này không chịu được lời đàm tiếu, trong đêm đã chuyển đi, chỉ nghe được chủ dự án nói lại như thế.
Chuyện này từ từ rồi cứ thế qua đi, ai ngờ…”
Thấy ông ta lại muốn khóc, tôi rút ra một chiếc khăn giấy đưa tới: “Chuyện thứ hai xảy ra khi nào?”
“Cảm ơn.” Ông ta nhận giấy rồi lau nước mắt, ngẫm nghĩ lại nói: “Đại khái khoảng đầu tháng 7, tiểu khu chúng tôi đã hoàn thiện hết nội thất điện, chỉ cần chuyển đồ đến là ở được.
Ngoại trừ gia đình đầu tiên kia, những nhà khác đều mở cửa sổ thông gió một tuần mới vào ở.
Kết quả, ngày 7 tháng 3, một cô gái ở gia đình trên lầu ba cũng phát điên.
Con gái nhà đó mười bốn tuổi, hành động giống y như nhà đầu tiên, đều điên điên khùng khùng, gặp người là lại cởi quần áo… Sau đó cha mẹ con bé đưa con bé tới bệnh viện kiểm tra, màng trinh vẫn còn nhưng kiểm tra máu thì lại báo có thai.”
“Ông nói tiếp đi.”
“Chuyện thứ ba là vào ngày 15 tháng 3, ở gia đình ngay dưới nhà tôi.
Cô con gái nhà đó mười lăm tuổi, cũng chỉ sau một đêm bụng đã to.
Lần này còn không bằng hai bé gái kia, dù sao hai bé gái kia cũng còn mặc quần áo lót, cô gái lần này không mặc quần áo, trần truồng lõa thể chạy loạn trên phố, không ai ngăn cản được, ai tới ngăn sẽ bị cắn.
Khoảng hơn hai mươi ngày sau, bà mẹ tức giận đến đột quỵ, hiện tại nửa sống nửa chết… Ài!”
“Xin lỗi, tôi ngắt lời một chút.” Nghe tới đây, tôi gập máy tính trong tay lại, hỏi: “Vì sao ông lại không chuyển nhà? Rời khỏi nơi này không phải là được rồi sao?”
Ông ta thở dài một tiếng: “Đâu có dễ dàng như vậy.
Bây giờ giá nhà càng ngày càng đắt.
Cả nhà tôi cùng nhau