Tôi lại ngẩng đầu lên, lờ mờ hiểu được ý của Thi tiên sinh.
Chuyện bánh bao nhân thịt người thì tôi có biết, là khoảng những năm tám mấy, ở Hong Kong xảy ra thảm án diệt môn, toàn bộ mười một người trong tiệm cơm Bát Tiên bị giết hại tàn nhẫn.
Cảnh sát cuối cùng cũng tìm được thi thể, không phải, là từng phần tay chân nhỏ đến từ mười một người, cố gắng sắp xếp lại cũng không có được một hình người hoàn chỉnh.
Thêm nữa, những bộ phận khác đều không thấy tung tích, dân gian đồn thổi sau khi hung thủ phanh thây người đã lấy da thịt làm nhân bánh bao rồi bán cho các quán ăn, xương cốt thì làm thành canh hầm linh tinh gì đó.
Vụ này năm đó khiến cho Hong Kong cùng Macao dậy sóng, thậm chí còn có không ít tiểu thuyết và phim ảnh được làm dựa theo vụ án này.
Hoàng Thu Sinh còn giành được giải thưởng Ảnh Đế nhờ phim “Bánh bao thịt người”.
Năm xảy ra vụ án, bản thân tôi hay chủ nhân thân thể này là Lâm Thư đều chưa sinh ra đời, tôi sở dĩ biết chuyện cũng là do ký ức về bộ phim “Bánh bao thịt người” của Lâm Thư.
Hiện tại Thi tiên sinh nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ anh ta cho rằng thi thể La Thanh La giống như sự kiện ‘bánh bao nhân thịt người’ năm đó, bị người lấy làm sủi cảo, cho nên nữ quỷ vừa rồi mới không ngừng lặp đi lặp lại động tác làm vằn thắn.
Không phải ý nói La Thanh La đi ăn sủi cảo mà ám chỉ La Thanh la bị làm thành sủi cảo!
Không rét mà run!
Loại người nào sẽ tàn nhẫn như thế?
Nếu La Thanh La thật sự bị đem ra làm bánh bao nhân thịt, bị mấy chục thậm chí hơn trăm người ăn mất, không được chết già thì cô ta sẽ không thể đầu thai chuyển thế.
Cho nên cô ta đẩy Tiểu Âm Sai một cái có lẽ không phải khiêu khích mà là đang cầu cứu!
Tôi không biết vì sao tôi lại có suy nghĩ này, nhưng hiện tại tâm trí tôi đều bị tung tích của La Thanh La quấn lấy, cực kỳ khó chịu.
Có lẽ bởi vì tôi cũng là quỷ, cùng là đồng loại với La Thanh La, cho nên mới thấy đồng cảm với những gì cô ấy gặp phải như bản thân mình cũng bị vậy.
Khi tôi lại nhìn tới Thi tiên sinh, anh ta đã kể xong chuyện bánh bao thịt người.
Cốt truyện không khác mấy với những gì tôi biết, nhưng anh ta đang vừa đi vừa nói thì đột nhiên đứng lại, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi bất ngờ không kịp phòng bị, theo quán tính lao vào ngực anh ta.
“Sao anh… lại không đi nữa?” Tôi giật mình lùi lại, ra khỏi lòng ngực anh ta.
“Phim chỉ là diễn tả hành vi mà thôi, không phải là vấn đề chính trong chuyện này.
Cô biết vấn đề chính là gì không?” Thi tiên sinh hỏi tôi, hai con ngươi sâu thẳm đen nhánh giống như nhìn thấu hết bản chất sự vụ.
Tôi lắc đầu.
“Mượn thi luyện hồn.” Thi tiên sinh nhẹ nhàng