Bất chợt trái tim tôi run lên.
Thi tiên sinh cũng nhíu mày, quay sang tôi: “Đây chỉ là một bào thai, trước kia cô từng phá thai sao?”
“Anh mới từng phá thai ấy!” Tôi đang bị tiểu quái ồn ào khiến đau cả đầu, nghe Thi tiên sinh nói vậy bất chợt bùng lên giận giữ, mắng anh ta.
Bực bội, thật sự rất khó chịu!
Thi tiên sinh sửng sốt khi thấy tôi mắng, dường như không ngờ tôi lại phản ứng mạnh đến thế.
Có điều, ngay sau đó anh ta đã bình thường trở lại, nói: “Tôi chỉ hỏi chút thôi, nếu nó không phải con của cô thì đó là con của La Thanh La.
Nó ngửi được khí tức của La Thanh La trên người cô nên đến tìm mẹ.
Có phải nó đang nói chuyện với cô, bảo cô giết tôi không?”
“Sao anh biết được?”
Tiếng nói của tiểu quái vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi, tiếng lúc cao lúc thấp, không ngừng nói “giết hắn” “giết hắn”.
Như là đang muốn tẩy não.
Tôi cố gắng hết sức để chống lại tiếng nói kia, nhưng mặc kệ tôi cố gắng thế nào vẫn không đẩy âm thanh kia đi được, nó cứ lởn vởn trong đầu khiến tôi không khỏi bực bội, muốn đập phá.
“Vậy cô cứ giết tôi đi!” Khóe miệng Thi tiên sinh cong lên cười, nhìn tôi rồi nhìn tiểu quái, nói.
Lửa giận nãy giờ đã không còn khống chế được nữa, bùng cháy lên.
Tôi áp sát Thi tiên sinh, dùng cơ thể tông mạnh vào người anh ta.
Lúc này bị lửa giận chi phối, tôi không còn cảm giác được đau đớn.
Âm khí quanh thân nhanh chóng được xuất ra.
Anh ta là người sống, những biện pháp tôi thường dùng để bắt quỷ là vô dụng, phương pháp giết anh ta nhanh nhất là dùng âm khí để bắt hồn phách của anh ta ra.
Sau đó xé nát! Giẫm đạp!
Tới lúc đó thử xem anh ta có quỳ xuống trước mặt tôi xin tha không!
Âm khí của tôi ngưng kết thành từng sợi tơ màu đen, bay tới quấn quanh người Thi tiên sinh.
Thi tiên sinh không phản kháng, đứng chỗ cũ cười hì hì để mặc cho những sợi tơ đen quấn quanh người.
Nụ cười của anh ta lúc này càng thêm khó coi, như không thèm để tôi vào mắt vậy.
“Mẹ, tên đó còn cười nhạo chúng ta, mau, đưa tay xé ngực hắn, móc trái tim hắn để cho con ăn.” Tiếng trẻ con sắc nhọn không ngừng quanh quẩn bên tai tôi, thúc giục tôi.
“Câm miệng! Biết rồi!” Tôi quát lên giận dữ với tiểu quái.
Lúc này Thi tiên sinh với tiểu quái ở trong mắt tôi đều không khác gì nhau, tôi chỉ muốn xé nát cả hai bọn họ, khiến bọn họ không còn phiền phức như vậy nữa!
Dòng âm khí bao lấy Thi tiên sinh càng ngày càng dày đặc.
Bình thường tôi rất miễn cưỡng mới dùng tới âm khí, lúc này lại tuôn ra ào ào như nước máy.
Khi tôi dùng hết sức thít chặt lại, nụ cười chói mắt của Thi tiên sinh cuối cùng