Lòng đầy hoảng hốt, tôi nhấc chân định chạy vào trong nhà.
“Này!” Từ phía sau truyền đến tiếng của Thi tiên sinh.
Tôi quay đầu lại theo bản năng.
“Đừng vào vội.” Thi tiên sinh nói.
Nói xong anh ta còn sợ tôi không hiểu, nắm lấy cổ tay tôi.
“Sao thế?” Tôi nôn nóng, bên trong đã loạn thành như vậy sao lại còn phải chờ.
Rõ ràng đã xảy ra chuyện, hơn nữa vừa rồi Tiểu Âm Sai còn gọi điện thoại tới xin giúp đỡ.
“Ngôi nhà này có vấn đề, chúng ta đừng vào, cứ ở bên ngoài chờ đi.” Thi tiên sinh nói.
“Có vấn đề gì?” Lời Thi tiên sinh nói khiến tôi sửng sốt
Sau đó tôi cũng làm theo Thi tiên sinh, đưa mắt nhìn khắp ngôi nhà một lượt.
Cửa nhà đang rộng mở, bên trong hỗn độn cùng mùi máu tanh gay mũi.
Ngoại trừ những điều này, tôi không nhận ra sự khác lạ nào của ngôi nhà.
“Tiểu Âm Sai kia không có số điện thoại của tôi.” Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Thi tiên sinh giải thích.
Không có số điện thoại thì liên quan gì tới ngôi nhà này?
Tôi định lên tiếng thắc mắc tiếp thì bất chợt nhận ra điều không đúng.
Tiểu Âm Sai không có số điện thoại của Thi tiên sinh, vậy thì cuộc gọi cầu cứu vừa rồi là ai gọi tới?
Là La Thanh La?
Hay là người khác?
“Ha ha, ta biết ngươi sẽ tìm được đến đây mà.” Khi tôi còn đang mải suy nghĩ, một tiếng cười trầm thấp vang lên từ trong nhà.
Một bóng người ục ịch béo lùn chậm rãi đi ra từ phía trong.
Là một người đàn ông hói đầu, chừng hơn bốn mươi tuổi.
Tư thế đi của hắn rất quái dị, mỗi bước đi còn phát ra âm thanh rắc rắc, như tiếng xe đạp tuột xích tuỳ lúc có thể bị đứt vậy.
“Nếu ông bị người khác ép buộc, tôi sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng nếu ông cố tình làm chuyện trái đạo trời thì ông không thể không chết.” Thi tiên sinh cười lạnh.
Trong nháy mắt, từ sau lưng tôi truyền đến sát ý.
Hai ngày nay tôi ở bên cạnh Thi tiên sinh, anh ta rất lợi hại cùng hung hãn nhưng còn chưa đến mức khiến tôi thấy sợ hãi.
Đến lúc này, từ người Thi tiên sinh toát ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, giống như một con sói đói bụng đang nhìn thấy con mồi, toàn thân đầy sát ý.
Xem ra gã đầu trọc trước mặt này đã đắc tội với Thi tiên sinh.
Tôi cũng biết điều, tự mình lùi sang bên cạnh.
Nếu người này quen biết Thi tiên sinh thì hẳn tôi không nên dính dáng tới.
Hơn nữa gã đầu trọc này nhìn qua cũng không dễ chọc tới, tôi đã tổn thất không ít âm khí, giờ trêu chọc vào gã chắc chắn sẽ chịu đòn.
Chỉ là mấy năm nay tôi không nhiều chuyện, lúc này bản tính tò mò lại bùng lên, muốn ngồi ăn dưa hóng chuyện.
Đặc biệt là chuyện của Thi tiên sinh.
Người kia là ai mà có thể khiến Thi tiên sinh tức giận như vậy? Hơn nữa hắn còn giả mạo Tiểu Âm Sai để lừa chúng tôi đến đây, chủ động tìm đến Thi tiên sinh thì hẳn hắn cũng không đơn giản.
Đúng rồi, Tiểu Âm Sai đâu?!
Suy nghĩ một lúc tôi mới nhớ ra còn có gã trọc này, hắn có thể bắt chước giọng Tiểu Âm Sai lừa chúng tôi tới chứng tỏ Tiểu Âm Sai đang ở trong tay hắn, không chừng còn bị hắn khống chế.
Tiểu Âm Sai dù sao cũng là người của Âm Phủ, tương đương với nhân viên nhà nước ở dương gian, hắn dám ra tay với Tiểu Âm Sai thì gan cũng quá to.
Có lẽ thấy vẻ tò mò của tôi, Thi tiên sinh cười lớn một tiếng, giới thiệu cho tôi: “Tên đầu trọc trước mặt này là sư thúc của tôi, chẳng qua trước đây phạm phải sai lầm bị trục xuất khỏi sư môn, sư môn phái tôi đi bắt hắn về chịu phạt.”
Ách, hoá ra hắn cũng là đạo môn chính thống.
Chẳng qua trong ấn tượng của tôi, đạo môn chính thống không có vẻ đạo mạo thì cũng nên nhẹ nhàng như Thi tiên sinh.
Sao hắn lại… có bộ dáng này?
Dáng vẻ người trước mặt hoàn toàn không dính dáng gì tới đạo môn chính thống.
“Cô gái à, cô cũng bị thằng nhóc Cố Chước này mê hoặc mà yêu quý nó? Ông chú già này thành thật nhắc nhở cháu một câu, tốt nhất tránh xa thằng nhóc này một chút.
Những phụ nữ ở gần nó đều phải nhận kết cục là cái chết thảm khốc, ngay cả toàn thây cũng không giữ được.” Gã đầu trọc nói giọng khô khốc, còn phát ra tiếng cười khàn khàn giống như cổ họng đầy đờm, nghe rất khó chịu.
Nhưng lời ông ta nói có rất nhiều thông tin.
Cố Chước? Hoá ra tên của Thi tiên sinh là Cố Chước.
Tôi thầm ghi nhớ, sau đó nói với gã đầu trọc: “Không cần ông phải lo lắng.”
Tôi chỉ tới để kiếm hồn ngọc, chờ kiếm được rồi sẽ bỏ chạy lấy người, đâu có thời gian mà yêu quý Thi tiên sinh.
Mà dù có thật sự yêu quý thì cũng chỉ là quý mến, không hề có ý định sẽ dính dáng gì tới anh ta.
Tư tưởng của tôi vẫn rất rõ ràng, tôi sẽ không thích bất cứ kẻ nào.
Thậm chí tôi cũng không xác định được được mình còn có thể thích người khác hay không.
Sau khi mượn xác hoàn hồn, tôi dường như chỉ có khát vọng với hồn ngọc.
Tôi thầm tự giễu trong lòng.
Gã đầu trọc không tỏ ý kiến gì với phản ứng của tôi, cười lắc đầu, cứ như hắn