Toàn thân mồ hôi đầm đìa, tôi suy sụp ngồi xuống đất.
Cảm giác bất lực đang chiếm lấy tôi.
Tôi không hiểu vì sao Cố Chước lại cố chấp như vậy, một hai phải cùng gã đầu trọc kia ngươi chết ta sống, cứ bình yên bắt quỷ lấy hồn ngọc không tốt hay sao?
Sự cố chấp ngu xuẩn.
Khi tôi đang tức giận mắng Cố Chước, cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc: “Từ tiểu thư? Sao cô lại ở đây?”
Là đàn ông!
Là kẻ đáng chịu ngàn nhát đâm!
Tôi ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, cười: “Vương Đại Lâm, anh tới thật trùng hợp quá.”
Người gây ra chuyện của La Thanh La đúng lúc này lại xui xẻo xuất hiện trước mặt tôi.
Đúng là ý trời.
Ông trời vẫn là có mắt.
Nếu ngươi phạm sai lầm, đã làm chuyện xấu, ông trời đều sẽ ghi lại vào sổ sách, đến một ngày nào đó ông trời sẽ tặng ngươi một món quà bất ngờ.
Giống như Vương Đại Lâm hiện tại.
Tôi không có ý định sẽ làm quen kết bạn với Vương Đại Lâm, đưa tay kéo lấy cổ hắn ta, kéo hắn ta đi về phía ngôi nhà.
Dương thọ của hắn đã gần cạn, thân thể gầy gò ốm yếu bị nên bị tôi kéo đi một cách nhẹ nhàng.
Có lẽ thái độ của tôi khiến hắn cảm thấy sợ hãi, vừa giãy giụa vừa kinh hoảng nói: “Cô định làm gì? Sao cô lại xuất hiện ở nhà vợ tôi? Cô muốn làm gì?”
Nhà vợ hắn?
Ha ha, thật thú vị, có lẽ hắn đã biết La Thanh La đang ở chỗ này.
“Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì phải trả.
Những gì ngươi nợ vợ mình, hôm nay nên trả hết.” Tôi lạnh lùng nói.
Nói xong, tôi quăng Vương Đại Lâm như ném một con chó tới trước cửa nhà La Thanh La.
Cố Chước từng nói, muốn phá cục này chỉ có hai phương pháp, một là mạnh mẽ phá trận vây thi, một cách khác là hoá giải lệ khí của La Thanh La.
Mà lệ khí của La Thanh Ta đều đến từ gã đàn ông trước mặt này.
Tháo chuông cần người đã buộc chuông.
Có lẽ La Thanh La đã đánh mất hoàn toàn tâm trí, trở thành một công cụ giết người, nhưng cô ta có chấp niệm của mình, mà chấp niệm của cô ta chính là Vương Đại Lâm.
Đây là cơ hội duy nhất để cứu Cố Chước, mặc dù tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giết người nhưng lúc này cũng chỉ có thể đem Vương Đại Lâm ra chịu trận.
Rốt cuộc tự mình tạo nghiệt thì phải tự mình trả giá.
Vương Đại Lâm ngã trước cửa nhà La Thanh La, hắn không nhìn thấy được La Thanh La, càng không rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết tôi đẩy hắn ngã lăn trên mặt đất, bèn nổi giận, quay đầu lại mắng: “Á, con nhãi ranh dám đẩy ông à, có biết ông đây…”
Hắn chưa kịp nói xong, một luồng gió sắc bén quét ở trên mặt hắn.
Xẹt một tiếng.
Trên mặt Vương Đại Lâm xuất hiện một đường dài, máu thịt lẫn lộn.
Tôi ngẩng đầu, vốn tưởng cái tát này là của La Thanh La thưởng cho hắn, cũng coi như là báo thù cho mình, nhưng La Thanh La vẫn ngây dại nhìn tiểu quái trong tay mình, móng tay đỏ thẫm không ngừng rút ra, cắm vào, lại rút ra.
Trên người tiểu quái đã sớm xuất hiện vô số lỗ giống như than tổ ong, nó đã sớm không còn khí tức.
Nó vốn dĩ chỉ là thai chưa thành hình, dựa vào một tia oán niệm của mẹ mà thành quỷ thai.
Hiện tại bị chính tay mẹ mình cào nát, chấp niệm đã sớm biến mất, lúc này chỉ có hồn thể còn chưa hoàn toàn tiêu tán, đến khi hoàn toàn biến mất chỉ là vấn đề thời gian.
Không phải La Thanh La làm, đó là Cố Chước.
Cố Chước đã hoàn toàn biến thành một người máu.
Quần áo trắng trên người ướt sũng máu tươi, biến thành màu đỏ thẫm, ướt át khó chịu.
Mặc dù vậy, anh ta vẫn trịch thượng nhìn Vương Đại Lâm, nói: “Mắng phụ nữ là không đúng.”
Ặc, đã là lúc nào rồi mà anh ta còn có tâm tư giáo huấn người khác.
Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của anh ta, nước mắt trào ra: “Cố Chước, có cách rồi, anh đừng huyết tế.
Đây là chồng của La Thanh La, là do hắn bức chết La Thanh La, chỉ cần La Thanh La báo thù là sẽ không còn oán niệm sâu như vậy, sẽ không biến thành quỷ xích.
Anh mau dừng lại đi.” Tôi vừa khóc vừa nói.
Kỳ thật tôi không khóc nhưng khối thân thể này không khống chế được, nước mắt cứ vậy rơi xuống.
Lúc này là lúc nào rồi, tôi cùng Có Chước tính ra mới quen biết được hai ngày, anh ta chết thì có gì mà phải khóc! Khổ sở như vậy sao?
Nhưng vừa rồi lúc đánh Vương Đại Lâm, nhìn anh ta thật sự rất đẹp…
Tôi phẫn hận lau sạch nước mắt trên mặt, nói bằng giọng ác độc: “Anh nhất định không dừng lại? Chỉ còn thời gian hai lá bùa nữa, đến khi toàn bộ bùa biến thành màu đỏ thì cơ hội để hối hận cũng không còn.
Lỡ như anh chết, tôi sẽ đến động Bà Ai mở tủ lạnh lấy hồn ngọc, thuận tay thiêu rụi cả động để ngăn thi thể cô gái kia tu luyện thành cương thi hại người.”
“Cô dám!” Nhắc tới cô gái kia, Cố Chước cuối cùng cũng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi càng hùng hồn: “Anh thấy tôi có dám không? Dù sao anh chết rồi, cô gái kia không ai bảo vệ được.
Cô gái đó anh đã dưỡng lâu như vậy, trên người cô ấy hẳn cũng có thi ngọc, không biết thi ngọc của cô ấy đủ cho tôi dùng bao lâu…”
“Từ! Anh!” Cố Chước nghiến răng nói từng từ trong tên của tôi.
Anh ta tức giận không nhẹ, nhưng mặc dù vậy anh ta vẫn không dừng lại động tác triệu hoán huyết phù, những lá bùa trước mặt vẫn từ từ chuyển thành màu đỏ.
Hiển nhiên anh ta không tin tôi sẽ làm như vậy.
Anh ta thật sự muốn chết?
Lòng tôi nóng như lửa đốt.
Theo lẽ thường, anh ta sống hay chết đều không có liên quan gì tới tôi.
Mặc dù anh ta đẹp trai thật nhưng vậy thì có liên quan gì, đẹp trai đâu thể thành cơm mà ăn.
Chưa kể anh ta là người phái dưỡng thi, tiếp cận tôi có mục đích là gì tôi còn chưa biết, sao tôi lại cần phải để ý tới sống chết của anh ta như vậy.
Nhưng thân thể này không biết điều, tôi không thể bình tĩnh, trái tim truyền đến cảm giác đau nhói không dối được người.
Thân thể này muốn anh ta sống!
“Mặc kệ anh có tin hay không, những gì tôi nói đều là thật.
Tôi với cô gái kia không thân không thích, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ giúp anh chăm sóc cô ta? Không phải anh cũng từng nói đó sao, thứ tôi cần chỉ là thi ngọc, hiện tại lại có thi ngọc tốt nhất ở ngay trước mặt tôi…” Tôi nhếch miệng cười, cố ý đưa lưỡi liếm mép ra vẻ thèm khát.
Đã được dùng qua thi ngọc của La Thanh La, quả thật tôi thích dùng thi ngọc hơn hồn ngọc.
Lúc này tôi cứ thật thật giả giả, quả nhiên khiến Cố Chước biến sắc.
Một luồng khí lạnh lẽo toả ra ngay lập tức.
La Thanh La và tôi cùng run lên chấn động, cảm giác lạnh lẽo này là đến từ khí tức đồng loại.
Tuy rằng Cố Chước là người sống nhưng anh ta đã giao tiếp với thi thể từ lâu, trên người khó tránh khỏi mang khí tức của người chết.
Lúc này âm khí bên ngoài phóng ta, tôi cùng La Thanh La không bị ảnh hưởng gì lắm nhưng Vương Đại Lâm trên mặt đất thì không chống cự được, rét run bần bật.
Một dòng nước mang theo mùi khai chảy từ quần hắn ta ra…
Anh ta sợ tới tè ra quần.
Dương khí của hắn yếu đi, ba ngọn dương hoả trên đầu trên vai hắn chập chờn lúc sáng lúc tối.
La Thanh La vẫn luôn ngây ngốc bóp tiểu quái lúc này đã cảm nhận được sức hấp dẫn đến từ người sống, quay đầu nhìn Vương Đại Lâm.
Thần chí của cô ta chưa khôi phục nhưng theo lẽ tự nhiên quỷ lại rất mẫn cảm với người sống có âm khí nặng.
Giống như sói thích thịt, ruồi bọ thích trứng thối, đây là ham muốn đã có từ trong máu.
Không còn dương khí chống đỡ, Vương Đại Lâm cũng mẫn cảm hơn với âm khí, hắn vẫn không nhìn thấy La Thanh La nhưng ánh mắt của La Thanh La lại khiến hắn có cảm giác như bị kim chích vào lưng.
Hắn không biết La Thanh La đang ở đây, còn tưởng tôi cùng Cố Chước giở trò, miệng lẩm bẩm mắng chửi chúng tôi.
Có lẽ hắn sợ cái tát vừa rồi nên không dám quá nặng lời, chỉ thất tha thất thểu bò dậy, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Hắn muốn vào nhà để thoát khỏi hai kẻ tâm thần bọn tôi.
Chỉ là ngôi nhà