Chiếc Wrangler ở cách đó không xa, vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có vết bánh xe cháy đen trên vì phanh gấp.
Từ lúc tiểu hoàn kia nhập vào bánh xe là chúng tôi cũng đã tiến vào ảo cảnh.
Cố Chước nói, cái lư hương kia có công hiệu thôi miên người.
Bởi vì anh ta có mang theo trầm hương nên công hiệu thôi miên kém hơn một chút, vì thế anh ta đã loáng thoáng thấy bóng dáng quan tài ở dưới giường La Hán.
Lúc ấy anh ta chưa tìm được nơi phát ra âm khí, cũng không dám chắc chắn vấn đề có ở chỗ lư hương không nên mới bảo tôi cũng tìm một lần.
Khi thấy ánh mắt chăm chú nhìn lư hương, anh ta dường như đã chắc chắn lư hương là chìa khoá để giải trừ ảo cảnh.
Nếu không phải tiểu hoàn kia đi vào đúng lúc thì chúng tôi đã sớm thoát khỏi ảo cảnh, Cố Chước cũng không cần phải ăn hai miếng đất.
Đương nhiên Cố Chước không biết hai anh ta phải cắn tới miếng đất thứ hai là do tôi cố ý trả đũa anh ta.
Cho nên với Cố Chước, đó chỉ là nếm mật nằm gai để tôi lật đổ lư hương.
Nhưng ngay cả khi anh ta biết được điều đó thì tôi vẫn thấy khó chịu như cũ.
Anh ta đã sớm biết đó là quan tài còn để kệ tôi ngồi lên trên đó rồi tự đắc một mình.
Lần này coi không ai nợ ai.
Tôi nhìn quan tài của tiểu hoàn, do dự không biết nên làm gì bây giờ.
Tuy nó dùng hương mê hoặc chúng tôi nhưng dù sao cũng không có ý hại người, có lẽ chỉ muốn giữ chúng tôi, không cho chúng tôi đi vào bên trong.
Nói cho cùng nó cũng chỉ là một đứa bé, một đứa bé bị chết thảm từ hơn một trăm năm trước.
Năm đó giặc Nhật Bản tràn vào, nó mới chỉ bảy tám tuổi đã phải chết, mặc kệ nguyên nhân chết là gì thì nó cũng là một người có số khổ.
Cho nên tôi vẫn có chút khoan dung với nó.
Rốt cuộc người thì cũng chết rồi, bây giờ hài cốt của nó lại bị lộ thiên, khó tránh khỏi lòng sinh ra oán hận.
Tôi nhảy lại xuống hố, lấy nắp quan tài ở bên cạnh đóng lại quan tài.
Cố Chước thấy tôi giúp tiểu hoàn thì có vẻ bất ngờ, nhưng anh ta cũng không mang thù, nhảy xuống giúp tôi đóng nắp quan tài lại.
Khi đóng được một nửa, đột nhiên Cố Chước nói: “Chờ chút.”
“Phát hiện gì à?”
“Cô xem đi.” Cố Chước chỉ vào một đám tro tàn trong tầm tay của tiểu hoàn, nói: “Đây hẳn là hương được đốt trong lư hương.”
Nói rồi anh ta lấy ra một đôi găng tay cao su, đeo vào tay, đưa tay khuấy tro hương.
Giữa một nhúm than củi đen nhánh lộ ra một đốt xương ngón tay nhỏ.
Là xương của tiểu hoàn, con bé vậy mà lại dùng chính xương cốt của mình đốt cùng mê hồn hương, chẳng trách ảo cảnh lại chân thật như vậy, ngay cả Cố Chước cũng bị mê hoặc, còn muốn tìm nguồn âm khí.
Kỳ thật làm gì có nguồn âm khí, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
Tôi chú ý tới ngón tay của tiểu hoàn, bàn tay năm ngón lúc này chỉ còn lại hai ngón, còn ba ngón đã hoá thành tro tàn.
Con bé cùng với sự nhiễu động của âm khí kia rốt cuộc có mối liên quan thế nào?
Trong lúc tôi còn ngây người suy nghĩ, Cố Chước lấy chỗ muội than cùng hai ngón tay còn lại của tiểu hoàn, dùng vải trắng bọc lại rồi cho vào túi.
Xong xuôi mọi thứ anh ta mới tiếp tục đóng nắp quan tài rồi lấy đất lấp hố lại.
Sau khi an táng xong, Cố Chước lấy ba lá bùa đốt ở trên phần mộ của tiểu hoàn.
Chữ trên những lá bùa tôi không hiểu, có điều sau khi bùa được đốt xong, âm khí nhàn nhạt bao phủ phía trên phần mộ cũng theo lá bùa thành tro tàn.
Chắc là tiểu hoàn đã được siêu độ.
Tôi cũng lười hỏi chuyện Cố Chước, sau khi làm xong mọi việc chúng tôi lại lên xe, lần nữa nổ máy đi theo con đường vào sâu bên trong.
Đường đi xuyên qua một sân gôn lớn, vừa trải qua chuyện của tiểu hoàn, tôi không còn tâm trạng để ngắm phong cảnh ven đường, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới khu biệt thự nằm sâu trong núi rừng.
Lúc này so với giờ hẹn đã chậm chừng ba giờ, cổng khu biệt thự không có một bóng người, chủ nhân vốn chờ đón cũng không thấy bóng dáng đâu.
Điều này có chút kỳ lạ, khu biệt thự sang trọng như này dù chủ nhà không đứng đón thì cũng nên có bảo vệ kiểm tra chứ.
Cổng khu biệt thự rất to, lúc này trống rỗng khiến người ta cảm thấy có chút thê lương.
Phòng bảo vệ không có ai.
Cố Chước đành tự mình xuống đẩy hai cánh cửa ra, tạm thời làm thay nhiệm vụ của bảo vệ.
Tôi lái xe vào bên trong.
Khu biệt thự này mỗi căn biệt thự đều có tên riêng, căn biệt thự của chú nhà uỷ thác việc này cho chúng tôi có tên Bán Sơn Lãm Nguyệt, một cái tên rất kêu, vị trí hẳn là khu vương giả trong khu biệt thự này.
Diện tích lớn nhất, vị trí tốt nhất.
Đương nhiên cũng là đắt nhất.
Tôi vừa tìm nhà vừa thầm bội phục Cố Chước trong lòng, cùng mở công ty đuổi quỷ, phái của tôi còn cao hơn phái dưỡng thi một ít, vậy mà anh ta lại có thể có được đơn hàng lớn như này, còn tôi chỉ có thể nhận một ít đơn trừ tà siêu độ hay cầu phúc gì đó, thậm chí có những lúc thê thảm ngay cả chuyện lo ma chay tôi cũng nhận.
Chậc chậc, nếu so ra thì thật tức chết.
Toàn bộ khu biệt thự rất quạnh quẽ, mãi cho đến khi tới Bán Sơn Lãm Nguyệt mới nghe được chút tiếng người.
Lúc này từ nhà nạn nhân văng vẳng có tiếng khóc than.
Đã xảy ra chuyện?
Tôi đột cảm giác là điềm xấu.
Cố Chước và tôi đưa mắt nhìn nhau một cái, không khỏi cau mày.
Hai chúng tôi xuống xe, đi về phía căn biệt thự.
Vừa vào cửa liền thấy trong phòng khách rộng chừng hai trăm mét vuông này đang có đầy người.
Trên mặt mọi người đều mang vẻ đau buồn, có người cực kỳ bi thương, cũng có người rõ ràng không thân với chủ nhà, tuy rằng không khóc nhưng vẻ mặt đều rất buồn bã.
Đây là dấu hiệu có người chết.
“Xin lỗi, xin nhường đường.” Cố Chước mở đường, tôi đi bám sát theo sau anh ta.
Xuyên qua phòng khách, lên tới lầu hai, chúng tôi cuối cùng đã thấy chủ nhà.
Tiếng khóc truyền tới từ phòng ngủ chính trên lầu hai, khi chúng tôi đi vào thì thấy một phụ nữ trung niên đang mặc áo liệm cho một ông lão.
Sắc mặt ông lão đã nhợt nhạt nhưng thân thể vẫn chưa cứng, xem ra mà vừa mới tắt thở không lâu.
Mặt Cố Chước lộ vẻ khó hiểu.
Lúc này tình cảnh hơi hỗn loạn, không ai để ý tới phản ứng của hai chúng tôi.
Nhân lúc người khác không chú ý, tôi lặng lẽ hỏi Cố Chước: “Tình hình thế nào? Lúc trước gọi điện hẹn còn không thấy nhắc gì tới người sắp chết, đây là đột tử?”
Cố Chước nhìn tôi bằng vẻ xui xẻo: “Người chết chính là khách hàng…”
Ách.
Vậy công việc này coi như phải bỏ?
Nhưng là thế nào? Rõ ràng chỉ ba giờ chước khách hàng vẫn còn nhận điện thoại của Cố Chước.
Lúc ấy Cố Chước cũng không nhận ra có gì không ổn, chẳng lẽ vừa cúp điện thoại là khách hàng bị Cố Chước hại chết?
Hoặc là