Ông ta…
Tôi nhìn người đàn ông mặc đồ tây một cách nghiêm túc, rồi kết luân: “Ông ta cũng có hõm mũi sâu, nhân trung kéo dài, huyệt Thái Dương nhô ra?”
Lời này của tôi là để trêu Cố Chước, chứ kỳ thật tôi không thấy điều khác lạ gì.
Không ngờ Cố Chước lại gật đầu: “Phải, cô có cảm thấy trông ông ta hơi xấu không?”
…
Hơi xấu?
Đột nhiên tôi thấy khó chịu trong lòng, ngay cả khả năng trêu chọc người tôi cũng không bằng Cố Chước sao?
Phần nào anh ta cũng hơn tôi một chút.
Phải, chỉ có một chút.
Nhưng lúc nào tôi cũng bị anh ta dồn ép khắp nơi.
Ngay cả cãi nhau tôi cũng cãi không lại.
Thấy sắc mặt tôi bắt đầu lúc sáng lúc tối, Cố Chước giải thích: “Tôi không nói đùa, cô nhìn kỹ ông ta đi, thật sự xấu mà.”
Phải.
Ông ta xấu.
Chỗ nào của ông ta cũng xấu.
Người ta đã có tuổi, sao còn có thể đẹp được, đâu có còn trẻ như anh ta.
Đồ không biết xấu hổ!
Đàn ông xấu hay đẹp không phải nên do phụ nữ chúng tôi đánh giá hay sao? Đâu đến lượt anh ta là một gã trẻ măng lại đi chê người già xấu? Hơn nữa anh ta cứ thần thần bí bí bảo tôi quan sát người đàn ông này chỉ để tôi nói ông ta xấu?
Thừa giấy vẽ voi à?
“Cô đang chửi tôi đúng không?” Bỗng nhiên Cố Chước quay đầu nhìn tôi, hỏi.
Bị bắt tại trận, tôi hơi xấu hổ, lùi lại về phía sau hai bước.
Nhưng tôi vẫn mạnh miệng nói: “Mắng anh làm gì? Tôi đâu có rửng mỡ?”
“Vậy cô nói đi, ông ta xấu chỗ nào?” Cố Chước được một bước lại lấn thêm một bước.
…
“Xấu thì đơn giản là xấu, xấu còn phân biệt xấu chỗ nào?” Sắc mặt tôi rất khó coi, nói cho có lệ.
Nếu không phải vì hồn ngọc thi ngọc nơi này, nếu không phải vừa rồi cảnh Cố Chước đánh người rất đáng sợ thì tôi đã trở mặt.
“Hồn phách ông ta xấu.” Cố Chước thở dài, vẻ mặt không trông đợi được gì nhìn tôi: “Dù sao cô cũng là thi nhân, cũng có một phần quỷ vậy mà không cảm nhận được hồn phách người khác có vấn đề.
Cô như vậy mà cũng xứng đáng mở công ty bắt quỷ? Ngày nào đó bị quỷ nuốt mất không chừng.”
“Tôi…” Tay tôi nắm chặt.
Bớt giận!
Không chấp nhặt với kẻ xấu tính.
Nhưng tự nhiên lại mắng tôi như vậy, không thể không thấy giận.
“Vậy anh nói đi, cụ thể ông ta xấu chỗ nào? Nói không rõ tôi sẽ không để cho anh yên.” Tôi tức giận nói.
Nói xong tôi đơ người.
Vừa rồi tức giận nên nói hơi to, câu kia còn như đang quát lên, tất cả mọi người ở lầu một đều nghe thấy, đặc biệt là người đàn ông mặc đồ tây ở gần đang nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Cô gái, chúng ta không quen biết nhau chứ?” Có thể cảm nhận được trong giọng ông ta đang cố nén sự tức giận.
“Không quen không quen, chuyện này… là tôi nói bạn tôi xấu.
Ông nhìn anh ta xem, ẽo à ẽo ợt không nam tính giống như ông.” Tôi cười mỉa nhưng mặt tỏ vẻ xấu hổ.
Người đàn ông mặc đồ tây theo ánh mắt tôi quay sang nhìn Cố Chước một cái, tự nhiên biết tôi đang nói cho có lệ với ông ta, Cố Chước sao có thể không đẹp bằng ông ta? Quả thực một người trên trời một người dưới đất.
Tức giận trợn mắt nhìn tôi một cái, người đàn ông mặc đồ tây lầm rầm trong miệng như bị tâm thầm, quay đầu rời đi, vẻ tang thương dồn nén lúc nãy đã hoàn toàn không còn.
Cố Chước nhìn tôi bằng vẻ chán chường, nói: “Làm xong vụ này chúng ta cứ đường ai nấy đi đi, trình độ này thì sớm muộn cô cũng hại chết tôi.”
Đường ai nấy đi thì đường ai nấy đi, cho rằng tôi thèm đi theo anh chắc?
Tôi hừ lạnh một tiếng, cùng Cố Chước di chuyển cách xa người đàn ông mặc đồ tây này một chút, Cố Chước mới nói: “Cô nhìn kỹ hồn phách của ông ta, đặc biệt vị trí đỉnh đầu là cô sẽ thấy được vấn đề.
Nếu còn không phát hiện được gì thì hai ta chào nhau tại đây luôn đi, để cô ở lại cũng không giúp được cái gì.”
Nói khó nghe như vậy làm gì, anh sớm nói chú ý tới phần đầu thì không phải tôi đã hiểu rồi sao?
Tôi lại thầm mắng Cố Chước, rồi đưa mắt chú ý tới đỉnh đầu của người đàn ông mặc đồ tây, nhìn xuyên qua da thịt tới hồn phách.
Kỳ thật hồn phách vẫn hợp với thân thể là khó quan sát nhất, bởi hồn phách cùng thân thể trông đều giống nhau như đúc, hơn nữa còn hoà hợp với nhau hoàn hảo, không chủ động quan sát thì sẽ không thể thấy riêng rẽ được.
Điều này khó hơn nhiều so với thấy quỷ.
Tuy tôi tương đối mẫn cảm với âm khí cùng quỷ vật nhưng rốt cuộc người đàn ông kia vẫn là người sống, hồn phách vẫn lưu tại thân thể, theo lý thuyết là vượt quá khả năng của tôi.
Có điều, khi cẩn thận quan sát, tôi vẫn nhận ra sự khác lạ.
Phía dưới tóc người đàn ông kia có một vật phát sáng lờ mờ.
Có vẻ là là một chiếc đinh thép hay thứ gì đó tương tự, nhưng cũng giống như lưỡi dao loại nhỏ bỏ túi.
Đồ vật kia không phải ghim vào da thịt người đàn ông mà cắm vào hồn phách, hơn nữa bị tóc che mất nên nhìn thoáng qua sẽ thấy rất bình thường.
Quả thật tôi rất tò mò vì sao Cố Chước lại chú ý tới nơi đó, một vật nhỏ như vậy bị giấu đi mà vẫn bị Cố Chước phát hiện, mắt anh ta tinh như diều hâu chăng?
“Thấy rồi?” Thấy vẻ mặt đăm chiêu của tôi, Cố Chước nhe răng cười: “Còn được việc, không tính là đồ bỏ.”
Vớ vẩn, bà đây tốt xấu gì cũng mở công ty bắt quỷ, lớn nhỏ gì cũng là bà chủ, chẳng lẽ một chút bản lĩnh cũng không có?
“Ông ta như vậy là thế nào?”
“Đã từng nghe tới câu ‘Trên đầu chữ sắc có con dao*’ chưa?” Cố Chước hỏi tôi.
“Nói tiếng người!” Tôi lạnh lùng nói.
Liên tiếp bị Cố Chước làm nhục khiến tôi đã hơi bực bội.
*Trong tiếng Trung, phía trên chữ 色[sắc] là chữ 刀[dao]: Câu tục ngữ ý cảnh báo con người không nên đánh mất bản thân vì ham muốn sắc dục.
“Ban nãy ở trên lầu hai, lúc thấy lão Nhạc được mặc áo liệm tôi đã chú ý, trên đầu ông ta bị cắm một con dao như vậy, hơn nữa ông ta lớn tuổi bị hói đầu nên con dao cắm vào hồn phách ông ta chói lọi rất rõ thấy.”
“Ban đầu tôi cũng không hiểu rõ, hồn phách người sao lại có thể cắm dao vào, cho nên tôi mới chú ý tới người khác nữa.
Thật đúng là tôi đã tìm được, trên hồn phách ba người con của lão Nhạc cũng bị cắm dao trên đầu.
Ở dưới lầu một này có không ít người cũng bị cắm dao vào đầu.
Hẳn bọn họ đã chọc phải chuyện gì đó.” Cố Chước nói.
Ra là thế.
Vừa rồi lúc lão Nhạc nhập liệm, tôi chỉ đứng ở bên ngoài xem một vòng xung quanh chứ không chú ý tới ông ấy, dù sao người cũng đã chết, một thi thể thì có gì phải chú ý, không ngờ lại có chuyện như này.
Thảo nào mắt Cố Chước lại tinh như vậy, anh ta đã sớm để ý để tìm kiếm con dao.
Lòng tôi thoải mái hơn một chút, tính ra so với Cố Chước thì tôi cũng không đến nỗi nào.
“Vậy sao anh biết chuyện này có liên quan tới sắc dục?” Tôi hỏi Cố Chước.
“Cũng dễ lý giải, bọn họ hiện tại đều ở trong biệt thự, có người trên đầu có dao, có người lại không, điều này chứng tỏ