Bả vai Bạch Niệm phập phồng vài cái, xoay người, cười nói: “Cậu có việc gì hả?”
Đồ Vấn gật đầu: “Ừ.”
Bạch Niệm: “Cậu nói đi.”
Đồ Vấn: “Ngày mai cậu có rảnh không?”
Cấp ba vốn dĩ có thể có một ngày rưỡi nghỉ phép, nhưng bởi vì bọn họ học lớp ban xã hội, kỳ nghỉ được rút ngắn xuống còn một ngày.
Bạch Niệm nghĩ nghĩ, ngày mai vừa vặn là chủ nhật. Nói: “Có rảnh.”
Đồ Vấn nói: “Hẹn ngày mai gặp.”
Bạch Niệm gật đầu, cười nói: “Được.”
Càng đến gần tháng sáu, thời tiết tương đối ổn định, cơn buồn ngủ đến cũng mãnh liệt bất thường. Bạch Niệm dính ở trên ghế bắt đầu ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không để ý đến bài diễn thuyết đầy cảm xúc của giáo viên Tiếng Anh.
Trạng thái lơ là này kéo dài đến khi tiếng chuông tan học vang lên.
Trịnh Thư Ý đi tới, gõ bàn: “Đi thôi.”
Bạch Niệm đứng dậy, gật đầu, không có hứng thú lắm.
Trịnh Thư Ý quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn cậu cả ngày đều ĩu xìu, không thoải mái sao?”
Bạch Niệm lắc đầu: “Không phải, chỉ là hơi buồn ngủ.”
Trịnh Thư Ý: “Vẫn may vị trí của cậu không dễ nhìn thấy, nếu vị trí của cậu ở giữa, cũng không biết là bị bắt bao nhiêu lần rồi.”
Bạch Niệm chột dạ, nhún nhún vai, cười nhẹ: “Không phải không có chuyện gì sao.”
Trịnh Thư Ý vỗ vỗ vai Bạch Niệm, gật đầu tỏ vẻ bội phục: “Tiếp tục giữ vững.”
Bạch Niệm như là đột nhiên nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại. Trịnh Thư Ý đi ở phía trước, thấy Bạch Niệm không đi, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Niệm ngủ nhiều không mở mắt ra được, mơ hồ nói:“ Tớ quên hỏi Wechat Đồ Vấn.”
Trịnh Thư Ý: “Ngày mai lại gặp, cũng không vội.” Một lát sau, lại trêu chọc: “Nóng lòng gặp người tình của mình, thời gian trên lớp không thấy cậu tích cực như vậy.”
Bạch Niệm nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói nữa, bị người khác nghe thấy đấy.”
Trịnh Thư Ý liếc nhìn một vòng: “Yên tâm đi, trên hành lang không có ai.”
********
Bạch Niệm về đến nhà, nhìn xung quanh một vòng, trong nhà không có ai. Cô buông cặp sách, yên lặng ngồi ở trên sô pha.
Có lẽ là quá mức nhàm chán, cô lấy ra di động. Do dự một lát, vẫn là mở giao diện nói chuyện phiếm cùng Trịnh Thi Ý.
Đã phát một cái tin tức: “Về đến nhà chưa?”
Trịnh Thư Ý: “Tới rồi.”
Bạch Niệm: “Cậu có biết ID Wechat của Đồ Vấn không? Hay là số di động cũng được.”
Trịnh Thư Ý: “→_→”
Bạch Niệm: “^O^”
Trịnh Thư Ý đã phát một tin nhắn thoại, Bạch Niệm ấn mở: “Tớ cũng không biết… Nếu không, tớ giúp cậu hỏi Lý Văn Hiên một chút?”
Bạch Niệm nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy không ổn, trả lời: “Không cần.”
“Đinh” một thanh âm vang lên, cửa bị mở ra.
Lý Đình vào cửa, đem túi treo lên, thay dép lê.
Bạch Niệm kêu: “Mẹ.”
Lý Đình đi đến sô pha, ngồi ở bên cạnh Bạch Niệm, xoa xoa đầu Bạch Niệm: “Tiểu Niệm à, con muốn ăn cái gì?”
Bạch Niệm lắc đầu, nói: “Không biết ạ.”
Lý Đình nói: “Nếu không mẹ dẫn con đi ra ngoài ăn?”
Bạch Niệm: “Chờ ba trở về cùng nhau đi.”
Lý Đình: “Đêm nay ba con tăng ca, sẽ không về trước mười hai giờ.”
Bạch Niệm gật gật đầu: “Được ạ.”
Nhà Bạch Niệm ở trên tầng sáu, đèn hành lang bị hỏng, Bạch Niệm thường mở đèn pin của điện thoại di động.
Nhắc nhở: “Mẹ, đi đường cẩn thận.”
Lý Đình: “Mẹ không sao, con đi cẩn thận. Đừng để ngã.”
Hai người đi ra đường, sắc trời đã tối. Ban đêm của thành phố này luôn làm người ta hoa cả mắt. Những chiếc xe nối liền không dứt, xa hoa truỵ lạc. Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Lý Đình hỏi: “Ăn cái gì?”
Bạch Niệm nghĩ lại: “Chúng ta đi phố ăn vặt đi ạ.”
Từ nhà Bạch Niệm đi về hướng đông khoảng hai mươi km là đến phố ăn vặt.
Bạch Niệm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chọn ăn hạt dẻ rán.
Bạch Niệm nói: “Mẹ, con ăn hạt dẻ rán là được, mẹ ăn cái gì?
Lý Đình nhìn xem, chỉ vào đối diện, nói: “Ăn mì sợi đi.”
Bạch Niệm gật gật đầu: “Vậy mẹ đi vào trước đợi con, con mua xong hạt dẻ liền qua đó.”
Lý Đình gật đầu, nói: “Tự mình trông chừng, mẹ đi vào chờ con.”
Bạch Niệm: “Đã rõ.”
Bạch Niệm nhìn theo Lý Đình vào quán mì,xoay người, nói: “Ông chủ, cháu muốn mua hạt dẻ rán.”
Thật lâu sau, một giọng nói từ bên trong truyền ra, trầm thấp đáng tin cậy: “Bao nhiêu?”
Bạch Niệm: “Ừm..Một cân đi.”
Một bàn tay trắng nõn duỗi ra cuộn màn, đầu tiên lộ ra bộ đồng phục xanh trắng. Sau đó một khuôn mặt từ từ lộ ra.
Lông mi nhỏ dài, cong rất đẹp. Đêm tối khiến cho đôi mắt của cậu càng đen. Che khuất một lớp sắc thái bí ẩn.
Bạch Niệm không xác định nói: “Đồ Vấn?”
Người nọ dừng tay, ngẩng đầu, trên mặt không mang theo biểu tình, nhìn về phía Bạch Niệm: “Ừ.”
Bạch Niệm nhìn khắp nơi xem, mờ mịt nói: “Ông chủ cửa hàng này đổi người rồi sao? Tôi nhớ rõ…trước kia không phải cậu.”
Đồ Vấn không ngừng rán hạt dẻ, không để ý đến lời Bạch Niệm nói, hỏi: “Một cân phải không?”
Bạch Niệm nhẹ nhàng nhón chân: “Ừ, một cân.”
Đồ Vấn vỗ tay, đưa cho Bạch Niệm.
Không nói một lời nào.
Bạch Niệm nhận lấy, không cảm thấy có gì bất ổn.
Cô cúi đầu, tìm kiếm đồ vật đồng thời hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Đồ Vấn: “15.”
Bạch Niệm đem điện thoại để gần mã thanh toán. Vài giây sau, một thông báo truyền đến đầu dây bên kia: “Wechat thanh toán 15 nhân dân tệ.”
Bạch Niệm nói: “Cảm ơn.”
Đồ Vấn nói: “Không có gì.”
Bạch Niệm bước vào quán mì trên tay cầm hạt dẻ rán. Lý Đình xa xa vẫy tay, Bạch Niệm đi qua gọi: “Mẹ.”
Lý Đình cười: “Lớn như vậy rồi, vẫn giống
lúc bé thích ăn cái này.”
Bạch Niệm chỉ cười cười.
Lý Đình nói: “Ngồi xuống, ăn cơm.”
Bạch Niệm nói:“Mẹ, mẹ gọi mì sợi đi.”
Lý Đình lật xem thực đơn.
Bạch Niệm lặng lẽ quay đầu, bất giác nhìn về nơi vừa mới mua hạt dẻ.
Nơi đó chỉ còn lại một bức rèm màn,quạnh quẽ, không giống như lúc mình đi qua, không có một chút khói lửa nhân gian.
Bạch Niệm có chút mất mát không giải thích được.
Một giọng nói đánh gãy suy nghĩ của Bạch Niệm: “Tiểu Niệm, nghĩ cái gì đấy?”
Bạch Niệm nhún vai, cười cười: “Không có gì đâu ạ.”
Lý Đình nói: “Có tâm sự hãy nói với mẹ.”
Bạch Niệm lấy ra một hạt dẻ, bóc vỏ và nói: “Được ạ.”
********
Bạch Niệm về đến nhà, tắm rửa, thay quần áo, chào hỏi Lý Đình rồi chui thẳng vào chăn.
Ban đêm mùa hè nặng nề lại yên tĩnh, không có nổi một tia gợn sóng.
Bạch Niệm lăn qua lăn lại ngủ không được, trong lòng có chút loạn. Cuối cùng, cô ngồi dậy, mở ra di động.
Di động bắn ra một cái tin tức: “Bạn có một người bạn mới.”
Trái tim Bạch Niệm đột nhiên nhảy lên, cô hít sâu vài cái, đầu ngón tay ở trên màn hình, rời đi lại tới gần, tới gần lại rời đi.
Cô thở ra một hơi dài, cảm thấy bản thân bình tĩnh, nhấn đúp mở ra.
Bạch Niệm nhìn sững sờ, bạn bè xác nhận chỉ có hai chữ đơn giản: Đồ Vấn.
********
Thẳng đến sáng ngày hôm sau, mưa vẫn không ngừng.
Bên kia, Đồ Vấn từ văn phòng trở về.
Lý Văn Hiên chán nản nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát.
Đồ Vấn không chào hỏi ai, cúi đầu viết gì đó.
Lý Văn Hiên vỗ vỗ nữ sinh trước mặt: “Này, cậu ta chính là cái người mới đến sao?”
Nữ sinh không ngoài ý muốn gật gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”
Lý Văn Hiên kêu kêu quát quát, âm thanh đủ lớn đã làm cho toàn bộ người trong phòng học nghe thấy.
Có nam sinh phía sau trêu ghẹo: “Làm sao vậy, Văn Hiên? Cậu coi trọng cậu ta?”
Một nam sinh khác nói: “Đừng đừng, đừng làm tiểu Đồ người ta sợ hãi.”
Lý Văn Hiên trong lòng chửi tục một tiếng: “Đánh rắm, tiểu gia thích nữ!”
Đồ Vấn không nghĩ nhiều sinh sự, chỉ là đơn giản nghe bọn họ cậu một câu tôi một câu, lặng lẽ làm việc của chính mình. Cũng không vì bản thân mà đi phản bác hay giải thích cái gì.
Bọn họ dần dần cảm thấy không thú vị, cũng dần dần nguôi ngoai.
Sau một tiết học, người phía dưới đều mơ màng sắp ngủ, cả người thở ra không khí nóng bừng.
Đồ Vấn đi vào toilet, nhìn gương mặt lạnh lùng trong gương. Vặn vòi nước rồi tuỳ ý lau hai bên mặt.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần.
Đồ Vấn đứng tại chỗ, cơ thể hơi ưỡn lên, ngay sau đó, khuỷu tay của cậu đụng vào người phía sau.
Lý Văn Hiên ôm bụng, mắng một tiếng**, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Đồ Vấn hẳn là không nghĩ tới, theo bản năng muốn duỗi tay ra đỡ, lại bị Lý Văn Hiên tức giận đẩy ra.
Đồ Vấn cúi đầu, môi nhiều lần mấp máy, cái câu “Thực xin lỗi” trước sau cũng không có nói ra.
Lý Văn Hiên liếc nhìn Đồ Vấn một cái, cúi đầu xuống, dùng vòi nước gội đầu.
Đồ Vấn mới nói: “Xin lỗi.”
Lý Văn Hiên cảm thấy mặt trời mọc từ hướng tây, cười một tiếng, nói: “Không sao”. Cậu chỉ chỉ bên ngoài, “Trần Hầu Nhân tìm cậu.”
Đồ Vấn thất thần nhìn sàn nhà đến phát ngốc.
Lý Văn Hiên cho rằng hắn tức giận, khoác lấy vai cậu, an ủi nói: “Làm sao vậy? Lúc trước những câu đó đều là nói đùa, bọn họ chính là nói đùa, cậu đừng xem là thật.”
Đồ Vấn nhấp môi: “Không sao.”
Lý Văn Hiên nói: “Đi thôi, đừng làm cho lão Trần chờ sốt ruột.”
Đồ Vấn rời khỏi cánh tay Lý Văn Hiên, đi đến văn phòng.
Chờ đến khi Đồ Vấn trở về, khoé miệng Lý Văn Hiên run rẩy không kiểm soát được.