Vu Giai là sinh viên ngành thiết kế thời trang, lúc học môn chuyên ngành thì kết thân với Diêm Tuấn Thanh, càng nói càng thấy ăn ý, Vu Giai nhìn thấy sự phấn chấn giữa hai đầu lông mày của Diêm Tuấn Thanh, cùng với người cô thấy trước đây như hai người khác nhau.
“ Tiểu Giai”. Vu Giai nghe có tiếng gọi, quay đầu lại thì thấy Vu Đoan đang đứng trên hành lang chỗ cửa ra vào.
“ Anh hai, họp xong rồi ạ?”. Vu Giai vui vẻ chạy đến bên Vu Đoan, nắm lấy tay anh:” phải đi đến xưởng sao?”.
Vu Đoan quay lại, gật đầu với Diêm Tuấn Thanh.
“ Đoan tổng”. Diêm Tuấn Thanh có vẻ ngại ngùng.
Ánh mắt của Vu Giai chuyển qua chuyển lại giửa hai người họ. “ Anh, chị Diêm, chúng ta cùng nhau đi đi.
Trang phục do chị Diêm thiết kế sẽ được trưng bày tại Tuần Lễ thời trang đúng không? Không biết chị đã làm xong chưa.”
” Vậy cùng nhau đi thôi.”
Xưởng may gia công nhà họ Vu không nằm ở nội thành mà nằm ở vùng ngoại ô thành phố, khi ba người họ đến nơi đã hơn 11 giờ.
Người phụ trách công xưởng đã sớm đứng chờ trước cổng, vừa nhìn thấy Vu Đoan thì lộ vẻ tươi cười, bộ dáng của hắn lúc cúi đầu chào đầy vẻ nịnh bợ, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt mập mạp trong tiết trời tháng ba.
Vu Đoan là một người không thích nói lời thừa, vì vậy vừa vào cửa anh ấy đã hỏi về trang phục của tuần lễ thời trang.
Mặc dù người đàn ông mập mạp kia trông có vẻ nịnh nọt, không giống lắm với người làm việc, nhưng ông ta lại trả lời rất rõ ràng mạch lạc, trực tiếp dẫn bọn họ vào trong xưởng.
Những bộ trang phục được trưng bày tại tuần lễ thời trang được làm trong một phân xưởng gia công nhỏ riêng biệt. Ba trong số mười hai bộ đã được hoàn thành, những bộ còn lại vẫn đang được thực hiện và đã hoàn thành hơn một nửa.
Vu Giai bước đến xem ba bộ trang phục đã được làm xong, nó đã được mặc trên người mẫu, trên mỗi bộ trang phục đều treo một bảng tên, trên tấm bảng ghi tên của nhà thiết kế cùng với số thứ tự của bản vẽ.
Vu Giai xem qua trang phục, dựa vào số thứ tự được đánh dấu trên bàn mà tìm được bản thiết kế tương ứng, nhìn kĩ các chi tiết bản vẽ rồi mới cầm lên.
Cô xem rất nghiêm túc, mặc dù ba bộ này không phải là thiết kế của Diêm Tuấn Thanh.
Vu Đoan không xuất thân từ thiết kế thời trang, nên dù hiểu biết chút ít nhưng cũng không tinh tế tỉ mỉ như Vu Giai. Vu Giai không để tâm đến những thứ này lắm, cái cô cần chính là thời gian cụ thể để hoàn thành những bộ trang phục này. Những vấn đề này người đàn ông mập kia đều có thể trả lời tường tận, và ông ta vẫy tay ra hiệu gọi người thợ cắt may trong phân xưởng ra trả lời.
Diêm Tuấn Thanh không hiểu lắm về phương diện quản lý, đứng bên cạnh nghe một lúc rồi quay lại nhìn bản vẽ thiết kế trên bàn làm việc, thấy bản vẽ của mình bèn ngẩng đầu lên tìm bàn xử lí, liền nhịn không được mà đi qua xem quá trình xử lí.
Phân xưởng gia công này đều là những người thợ lành nghề, và đều làm bằng phương pháp thủ công.
Diêm Tuấn Thanh đứng ở bàn xem người ta cắt may một lúc, nhìn thấy một số chi tiết liền nhịn không được nói ra:” Chỗ này theo sự phân bố của hoa văn, nên cắt theo một đường cong.” Vừa nói vừa đặt tay xuống.
Vu Giai đã tìm ra vài sự lệch giữa các chi tiết, gọi những người thợ phụ trách sản xuất, để họ sửa lại nó. Đây cũng không phải vấn đề to tát, một sản phẩm khi làm xong sẽ phải trải qua ba lần kiểm tra, đặc biệt là nhưng bộ trang phục được trưng bày trong tuần lễ thời trang.
Bản thảo mà Diêm Tuấn Thanh thiết kế không khác mấy so với những gì cô thấy ở chỗ Diêm Tuấn Thanh, và nó vẫn chưa được thay đổi. Vu Giai khẽ cau mày, cô không thể ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào nơi này, phải nghĩ cách ngăn đối phương thay đổi bản thiết kế.
Vu Đoan nhìn em gái nằm trên bàn, tay cầm bút kí lên từng bản vẽ thiết kế, lấy lên một bản đã được kí xem thử:” Cái này dùng để làm gì?”.
” Khoá an toàn”. Trên mặt Vu Giai hiện lên một nụ cười đầy tinh quái.
Vu Đoan đặt bản thiết kế xuống:” Em rất thông minh.”
Vu Giai mỉm cười, cô không nói anh hai chuyện ăn cắp ý tưởng ở tuần lễ thời trang, một khi không có bằng chứng, thêm vào đó chuyện trùng sinh vốn đã rất hoang đường. Vả lại anh cô Vu Đoan vốn thông minh, chỉ cần Vu Giai cô nhắc nhở một câu, sẽ lập tức bóp chết tất cả chuyện sẽ phát sinh, ví dụ như bây giờ——
” Tiểu Giai lo lắng sẽ có người động tay lên bản thiết kế sao?”
” Gia tộc chúng ta không phải không có đối thủ cạnh tranh. Bên đối phương cũng chẳng phải kẻ quân tử quang minh lỗi lạc. Đề phòng một chút cũng không sai.” Vu Giai cầm lên bản thiết kế vừa mới kí, vừa mỉm cười vừa thổi vào chỗ kí tên.
Sau khi rời khỏi nhà máy liền cùng nhau đi ăn trưa, Vu Giai đã hoàn thành xong chuyện dự định trong lòng nên sẽ không đến công ty. Ngày mai là buổi thử vai nữ chính của bộ ” Biên Thành”, cô chắc chắn đã hiểu rõ kịch bản rồi.
Vu Đoan chở cô vào nội thành, thả cô xuống ở công viên trung tâm thành phố, buổi chiều anh còn phải đến công ty.
Vu Giai mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt hai người họ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Diêm Tuấn Thanh, cô luôn cảm thấy anh trai với cô ấy có cái gì đó với nhau, nhưng ý nghĩ này chỉ loé lên chớp nhoáng bởi trong lòng cô đã bị buổi thử giọng ngày mai chiếm lấy.
Tia nắng buổi trưa vừa phải, chiếu lên người rất ấm áp, công viên Trung tâm thành phố rất nhộn nhịp, có người lớn tuổi đi dạo, có tiếng trẻ con nô đùa, hoà cùng với tiếng của những chiếc xe bán hàng rong tạo thành một nhịp sống sôi động huyên náo.
Vu Giai cũng không về nhà, cô vào công viên tìm một nơi tương đối yên tĩnh, ngồi xuống băng ghế, sau đó lấy ra kịch bản của ” Biên Trấn” để xem.
“Biên Trấn” kể về câu chuyện của một tướng quân từ kinh thành trở lại vùng biên cương, bên cạnh hắn nhiều hơn một người là vị ca cơ được cấp trên ban tặng. Vị tướng quân này say mê ca cơ như điếu đổ, bỏ nguyên phối phu nhân cùng con trai sang một bên không quan tâm. Sau này địch đánh vào biên quan, tướng quân định dẫn quân ra khỏi thành, nhưng quân địch lại nhân cơ hội công thành. Trong lúc nguy cấp, phu nhân tướng quân lệnh đem cả thành ra đánh, cầm cự trong vòng 13 ngày, cuối cùng thánh trì bị phá vỡ, bà bị giam cầm. Đại tướng quân trở về không kịp, chỉ kịp theo đuôi quân địch. Vài ngày sau, quân giặc lấy phu nhân làm mồi nhử bắt buộc ông phải đầu hàng trước hai đạo quân. Ông liền tự tay bắn chết vợ mình đang trên tường thành, phòng thủ trên thành và chờ đợi quân chi viện xuất hiện. Địch rút lui rồi tấn công liên tục, quân tiếp viện đến, kể cả tướng quân, toàn bộ thành trì đều tử trận bao gồm binh lính và dân thường, chỉ còn lại đứa con trai tám tuổi đứng dưới ngọn cờ tàn tạ và đẫm máu.
Dù biết rõ cốt truyện, nhưng lúc đọc lại kịch bản, tâm trạng Vu Giai vẫn rất kích động vì sự chính nghĩa. Thủ thành, thủ thành, tướng quân, phu nhân, cùng vị ca cơ là gián điệp. Ta không chỉ thủ thành, mà còn bảo vệ đất nước đằng sau một thành trì.
Tướng quân trong “ Biên Trấn” có hình tượng trái ngược hoàn toàn, sủng thiếp diệt thê, cho đến khi thân phận đảo ngược về sau, tướng quân mới biết rõ thân phận ca cơ là gián điệp, nhưng đành cam chịu vì quyền lực của triều đình đang lung lay. Hoàng tử, gian tướng cùng với vị hoàng đế mờ nhạt. Kỹ năng diễn xuất yêu cầu cho vai diễn này rất cao, từ một ham mê chơi bời ở gia đoạn đầu cho đến một người hào hùng hùng lẫm liệt ở đoạn sau, giống như sự ngược nhau.
vai phu nhân tướng quân tướng quân tương đối nhẹ nhàng, nhấp nhô khá ít. Tướng quân phu nhân chấp nhận tướng quân ân ái cùng ca cơ, cô xuất hiện trên sân khấu hoàn toàn là một tiểu thư, càng về sau lại càng thể hiện sự bao dung của người vợ chân chính, phải đến lúc chinh chiến, náng mới thật sự thăng hoa, vì chồng thủ thành không màng thân mình. Phần gay cấn và hấp dẫn nhất của câu chuyện là viêc tướng quân giết vợ trên tường thành, họ tin tưởng nhau không cần mở miệng, chỉ nhìn nhau từ khoảng cách giữa hai đội quân, mũi tên của chàng bắn trúng tim, nàng chết trong mãn nguyện
” Tiểu Giai!”
Vu Giai đang đắm chìm trong kịch bản, bị gọi mấy lần mới
kịp hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì thấy Hắc Mộc đang đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn cô, trên tay còn ôm một con chó trắng như tuyết.
Nhìn thấy Hắc Mộc, tâm trạng của cô vẫn chưa thoát khỏi kịch bản nên có một chút thẫn thờ. Hắc Mộc nhìn một hồi, liền ôm lấy chú chó nhỏ tới chỗ cô, chìa tay ra sờ vào trán cô nhưng Vu Giai vô thức tránh đi khiến cho Hắc Mộc nhìn có chút xấu hổ.
” Gia Du sao anh lại ở đây? Chú chó nhỏ này là của nhà ai vậy?”. Vu Giai đứng dậy, vươn tay trêu đùa với chú chó nhỏ trong lòng hắn.
Biểu tình của Hạ Gia Du ngay lập tức có chuyển biến tốt đẹp hơn, nâng chú chó lên đưa cho cô:” Của một khách hàng thôi, phòng khám của tôi ở gần đây. Tiểu Giai hình như cô chưa từng qua đó nhỉ, có muốn đi xem thử chút không?”. Nhìn cuốn kịch bản trong tay cô:” Tiểu Giai cô lại đóng phim à?”. Giọng điệu của hắn có chút không đồng ý.
Vu Giai nghe vậy khẽ nhíu mày, kiếp trước có lẽ vì thích, cho nên cô chưa từng nghe ra ý trong lời hắn, về sau mới biết rằng Hạ gia lớn bé đều không chấp nhận cô vào con đường diễn xuất, bởi vì việc đó phải xuất đầu lộ diện trước đám đông.
Xem ra là vì tâm tình không giống, cho nên nhìn thấy cũng không giống.*
” Đúng vậy, là kịch bản mới.” Vu Giai cười rạng rỡ, nâng bàn tay đang cầm kịch bản giơ lên, mãn nguyện khi nhìn thấy sự không đồng tình trong mắt Hạ Gia Du ngày càng sâu. Cô đưa tay lên gãi cằm cho chó nhỏ, nghe thấy tiếng nó kêu hai lần, giọng rất bé:” Phòng khám của anh còn có dịch vụ dắt chó đi dạo ư?”.
Hạ gia vừa mở một phòng khám thú cưng
Hôm qua Ba Địch vừa được mang đến đây, nó còn phát sốt nữa, sau khi tiêm xong thì bây giờ đã hạ sốt rồi, hên là đã hết hoàn toàn nên tôi mang nó ra ngoài hóng gió.” Hạ Gia Du đang nói về chuyện của phòng khám thú cưng, sau đó mới đến chuyện Vu Giai bị thương ngày hôm qua.
” Hôm qua A Đức đã xem qua rồi, không có vấn đề gì lớn cả.” Vu Giai đáp.
Vẻ mặt Hạ Gia Du có chút phức tạp, đấu tranh một hồi mới nói:” Cô nên đến bệnh viện mà khám thì tốt hơn “
“Tôi tin vào y thuật của A Đức. Anh ra ngoài như vậy có sao không? Phòng khám không có ai trông cả.”
” Ba tôi đang ở phòng khám.” Hạ Gia Du nói:” Đã lâu rồi ba tôi chưa gặp cô. Tiểu Giai có muốn đến phòng khám xem thử không, ở đó còn có rất nhiều vật nuôi.”
Vu Giai không thể khồng đồng ý, hai người bắt đầu đi đến phòng khám.
Phòng khám của Hạ thị cách trung tâm thành phố không xa lắm, đi qua ngã tư là đến rồi,mặt tiền của phòng khám được thuê là căn nhà hai tầng, mướn ba người làm việc, 2 năm 1 nữ. Lần đầu tiên đến phòng khám, Vu Giai đã cảm thấy bên ngoài phòng khám rất sạch sẽ, ở trước cửa đặt hai chậu tre xanh tốt, trông rất dễ chịu. Bên trong phòng được bày biện rất ấm áp thoải mái, trông rất giống một cái phòng bệnh, có rất nhiều căn phòng lớn bé khác nhau, trong đó có rất nhiều vật nuôi, mèo với chó là đông nhất. Cô cũng nhìn thấy một con rắn đang trong lồng, ngăn cách giữa hai cái phòng là một con bọ lớn, cô không biết nó tên gì mà có cánh tay khá nhỏ, cái dài cái ngắn, bò lúc nha lúc nhúc trông rất kinh tởm.
Không thấy ba Hạ đâu cả, Hã Gia Du nói rằng trên lầu vẫn còn phòng làm việc, nhưng một nhân viên nữ trong số ba người khiến Vu Giai vô cùng kinh ngạc. Nữ nhân viên này chính là cô gái có mâu thuẫn với cô ở Hạ gia ngày hôm qua, tên là Thanh Thanh, đúng vậy.
Cố Thanh cũng sững sờ khi nhìn thấy Vu Giai, cô đã làm ở đây ba năm rồi, chưa từng thấy Vu Giai đến đây bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Hà Du Gia nở nụ cười, giọng nói thẳng thắn:” Vu Giai cũng coi là quen biết Thanh Thanh nhỉ, chuyện hôm qua cũng là do Thanh Thanh không phải, Tiểu Giai cô tha thứ cho cô ấy đi, Thanh Thanh cũng không phải là cố ý đâu.”
Thật đúng là hồ ly chẳng ra hồ ly.
(*) Na hồ bất khai đề na hồ (哪壶不开提哪壶): nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, nói chuyện mà đối phương không thích.
Vu Giai từ trong ánh mắt Cố Thanh đọc được điều tương tự, mỉm cười tự nhiên :” Thì ra Thanh Thanh cô là nhân viên của phòng khám nhà cậu, hẳn là ở trong đây cô ấy làm việc rất tốt, chú Hạ và anh Gia Du tốt tính. Khi làm sai chuyện gì cũng sẽ không bị lớn tiếng trách mắng.”
Cô chính là muốn ra oai đó, thì có làm sao?*** Các người không thích à, tốt thôi.
“ Anh Gia Du, em khát nước rồi, trong phòng khám có nước không?” Cô cười thật rạng rỡ.
“ Có, dĩ nhiên là có rồi. Tiểu Giai tới đây nói chuyện mà chưa kịp mang đồ uống ra nhỉ? tiểu Giai muốn uống gì? Cà phê, nước trái cây, sữa hay là trà?” Hạ Gia Du đặt chó nhỏ vào căn phòng, “ Tôi lấy cho cô”.
“ Nước khoáng là được rồi.” Cô cười cười ôm lấy cánh tay hắn, khiến Hạ Gia Du thụ sủng nhược kinh*:” Anh Gia Du đưa thì nước khoáng cũng ngon nữa.” Khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt của Thanh Thanh, thực sự là lúc xanh lúc đỏ thật khiến tâm tình con người trở nên thoải mái.
Mặc dù cô không thích Hạ Gia Du nữa, nhưng họ vẫn là hôn phu hôn thê chưa cưới, lại dám thò tay vào, cô cũng chẳng phải người rộng lượng.
“ Bác sĩ tiểu Hạ ở cùng cô Vu đi, để tôi rót nước cho.” Cố Thanh cười nhẹ:” Đây là tôi chuộc lỗi với Vu tiểu thư, bởi vì chuyện của ngày hôm qua.”. Đôi mắt hạ xuống lóe lên vẻ ác độc, cô ta sẽ thành tâm mà xin lỗi Vu tiểu thư.
“ Làm phiền cô rồi Thanh Thanh, thật ngại quá!” Vu Giai hạ quyết tâm đóng vai tiểu thư cao cao tại thượng đến cùng, nhân tiện đóng luôn vai cô vợ xấu xa.
“ Không phiền, Vu tiểu thư cô đừng để ý chuyện ngày hôm qua được không.” Cố Thanh bên ngoài cười rất ôn hòa.
Vu Giai không để ý đến cô ta nữa mà kéo tay Hạ Gia Du hỏi về mấy con thú cưng trong phòng.
Nghe lời giới thiệu nhẹ nhàng của Hạ Gia Du, còn có tiếng cười của Vu Giai, mặt Cố Thanh trở nên thật khó coi nên đành quay đi rót nước.
Bình nước nằm trong một căn phòng ở phía sau phòng khám, đó là phòng thường được dùng cho những người trực đêm nghỉ ngơi. Sau khi rót một cốc nước, Cố Thanh không cam lòng, nghĩ ngợi một hồi liền lấy lọ thuốc trên giá, lấy ra một viên bỏ vào cốc nước. Thấy viên thuốc dần tan ra, trên mặt cô ta liền lộ ra một nụ cười dữ tợn.
“ Vu tiểu thư, nước của cô đây.” Cố Thanh bưng cốc nước bằng hai tay, vẻ mặt cung kính.
“ Thật sự là làm phiền Thanh Thanh cô rồi.” Vu Giai cầm lấy ly nước, nhìn thấy trên mặt Cố Thanh có loại hy vòng kì lạ. Vẻ mặt đó là làm sao vậy? Dường như Cố Thanh rất muốn cô uống ly nước này thì phải?
Vu Giai mỉm cười, xoay xoay ly nước trong rồi đưa lên miệng Hạ Gia Du:” Anh Gia Du, uống nước nào.” nhìn thấy vẻ kinh ngạc chợt thoáng qua trên mặt Cố Thanh, trong lòng cô bỗng dâng lên một chút thoải mái.
Hạ Gia Du thật sự rất thích sự thân thiết cuả Vu Giai, cầm lấy tay có ly nước của cô mà uống một ngụm lớn, sau đó lại đưa ly nước đến bên miệng Vu Giai: “ Tiểu Giai mau uống đi, không phải cô nói là khát sao?”
“ Đột nhiên tôi muốn uống nước trái cây hơn, có nước trái cây phía sau không? chúng ta cùng nhau đi lấy đi.” Vu Giai nói, nở nụ cười ngọt ngào quyến rũ, giống như một bàn chải nhỏ làm lòng người xao xuyến.
Hạ Gia Du đáp lại, đưa ly nước cho Cố Thanh rồi dẫn đến tủ lạnh ở đàng sau.