Còn chưa gõ xong, điện thoại đã ting lên một tiếng, mình muốn thi đỗ Thanh Hoa gửi một biểu cảm cúi đầu lạy.
Giang Túc: "..."
Là một biểu cảm hình động, anh không thoát trang ra, một nhân vật nhỏ bé không ngừng cúi lạy giống như con robot vậy.
Giang Túc nhàn hạ thoải mái lồng thêm tiếng cho cái biểu cảm: "Nam Mô A Di Đà Phật."
Tưởng tượng bộ dạng Lâm Vi vừa cúi đầu vừa niệm phật, Giang Túc không nhịn được bật cười.
Tiểu hàng xóm rõ ràng đã biết anh là ai rồi, vậy nên anh cũng không cần phải tự giới thiệu nữa, Giang Túc xóa dòng chữ "tôi là Giang Túc" đang gõ dở đi.
Biểu cảm mà tiểu hàng xóm gửi, mãnh liệt quá, anh không biết phải trả lời lại như thế nào nữa.
Anh mở gói biểu cảm mà mình lưu trong máy lật đi lật lại, không tìm thấy cái nào phù hợp, cuối cùng dứt khoát gửi một hàng dấu chấm qua.
SU: .
Không biết có phải tại anh trả lời chậm hay không, mà bên tiểu hàng xóm mãi không thấy nhắn lại.
Đúng lúc Giang Túc cho rằng tiểu hàng xóm ngủ rồi, đang chuẩn bị thoát wechat thì điện thoại lại ting lên một tiếng.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Cậu làm xong bài tập chưa?
Giang Túc cảm thấy câu hỏi này, còn khó trả lời hơn cả cái biểu cảm dập đầu kia.
Đại khái là bởi vì tiểu hàng xóm nghĩ rất lâu mới nghĩ ra câu này, lại phát hiện có chút khó xử, nên lại nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn nữa.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Tôi không nên hỏi như vậy.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Tôi nên hỏi cậu, cậu có biết bài tập là cái gì không?
Giang Túc trong lòng nghĩ, dấu chấm câu đúng là dùng lúc nào cũng đúng.
Lúc nãy cũng hợp, mà bây giờ cũng hợp.
SU: .
Gửi xong tin này, thành công làm cho cuộc trò chuyện trở nên nhạt nhẽo.
Giang Túc cầm điện thại trên tay im lặng một hồi, lại gửi một tin nhắn: Còn cậu?
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Gì cơ?
SU: Bài tập.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Đợi một chút.
Giang Túc nghi hoặc nhìn màn hình điện thoại, thật sự nghĩ không ra ba chữ kia của tiểu hàng xóm có ý gì.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Cậu mở cửa ra.
SU: ?
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Nhanh lên, ngoài này hơi lạnh.
Giang Túc mờ mịt không rõ tiểu hàng xóm có ý gì, đi dép lê vào, ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách, ra đến ngoài sảnh.
Anh vừa mới mở he hé cửa ra, ngoài hành lang truyền đến một giọng nói rất nhẹ nhàng: "Tôi ở đây.."
Giang Túc nhìn về hướng giọng nói kia phát ra, thấy tiểu hàng xóm đang mặc đồ ngủ với một quả đầu rối tùm lum, hướng về phía anh vẫy vẫy.
Giang Túc chết lặng, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang không ngừng vẫy vẫy, hơi do dự cuối cùng vẫn nhấc chân tiến về phía trước.
Vừa đi đến, tiểu hàng xóm đã vội vã nhét một đống vở bài tập và đề thi vào lòng anh: "Cho cậu chép."
Giang Túc cuối cùng cũng hiểu câu "đợi một chút" của tiểu hàng xóm là gì rồi.
Sao cô có thể từ hai chữ "bài tập" này mà liên tưởng ra rằng anh muốn mượn vở bài tập của cô để chép vậy.
Hoặc là, anh đã làm gì để khiến tiểu hàng xóm ảo tưởng rằng anh muốn chép bài tập vậy.
Chỉ là anh còn chưa kịp lên tiếng, tiểu hàng xóm đã đè thấp giọng, nhẹ nhàng nói: "Bài tập toán với vật lý tôi đều làm ở trường rồi, không đem về nhà, những bài khác đều ở đây hết rồi, tôi sắp đi ngủ rồi, cậu chép xong, thì cứ để tạm ở chỗ cậu trước, ngày mai cậu mang đến trường giúp tôi."
Vừa nói, tiểu hàng xóm còn khua khua tay về phía anh, "cậu nhanh đi chép đi, không làm phiền cậu nữa, bai bai.", rồi liền đóng cửa lại luôn.
Giang Túc ôm một đống bài tập, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, đờ người ra một lúc rồi mới quay người đi về nhà.
Vừa về đến phòng ngủ, điện thoại lại vang lên.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Đừng có chép giống y hệt, sẽ bị giáo viên phát hiện đấy.
"..."
Giang Túc nhìn cả người mình, đừng nói là vở ngay cả một tờ giấy với cái bút mà lật tung cả phòng lên cũng không tìm
thấy, lòng nghĩ, tôi lấy cái gì chép, cắn đầu ngón tay dùng máu viết à?
Giang Túc vứt đống vở bài tập lên bàn, lại bắt đầu cầm chuột chơi game.
Không biết có phải bởi vì bị tiểu hàng xóm làm ảnh hưởng hay không mà Giang Túc chơi game chẳng thấy hứng thú chút nào nữa, sau khi thua liên tiếp hai ván, thẳng thừng vứt con chuột ra, cầm một quyển vở bài tập ở bên cạnh lên lật lật vài trang.
Chữ của tiểu hàng xóm rất thẳng hàng, giống như bảng chữ vậy nhìn rất thích, vừa nhìn đã biết là luyện mà ra.
Vở của cô rất sạch sẽ, từng trang giấy đến một góc nhăn cũng không có, so với đống vở bài tập chưa từng động qua ở trong ngăn kéo của anh, điểm khác duy nhất chính là trên vở của cô toàn là đáp án.
Xem xong vở bài tập, Giang Túc vẫn chưa buồn ngủ, lại đi nghịch điện thoại, nghịch nghịch lại lật đến wechat của tiểu hàng xóm.
Ảnh đại diện là logo của Thanh Hoa, bên dưới là khẩu hiệu của Thanh Hoa: Không ngừng cố gắng, hậu đức tái vật.
"..."
Ôi, tiểu hàng xóm là fan Thanh Hoa.
* * *
Ngày hôm sau khi Lâm Vi bước ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Giang Túc đứng bên cạnh thang máy, đầu tựa vào tường đôi mắt lơ mơ.
Cô ngây người, dừng chân lại, còn chưa kịp hỏi tại sao Giang Túc lại đứng đây, thì Giang Túc bên kia nghe thấy động tĩnh, từ từ mở mắt ra, nhìn về phía cô.
Anh không nói gì, ngón tay lấy từ trong túi ra, mặt vô cảm đưa cho cô.
Lâm Vi nhận lấy, để vào trong túi nhìn một cái, là vở bài tập của cô, "chép xong rồi?"
"Không." Giang Túc nhấn nút thang mấy, thấy tiểu hàng xóm đang nhìn mình, dừng lại lát rồi nói: "Không có bút."
Lâm Vi không tin vào tại mình: ".. vậy mà tối qua cậu còn hỏi tôi bài tập."
Giang Túc liếc tiểu hàng xóm một cái, nhìn thấy dáng vẻ không có được đáp án thì sẽ không buông của cô, bình tĩnh vài giây, nói: ".. tôi chỉ đơn thuần hỏi cậu làm xong bài tập chưa mà thôi."
Lâm Vi: "..."
Không hổ là thánh viết tắt, viết thêm vài chữ nữa không được chắc?
Không phải cô có ý xuyên tạc anh, là bởi vì bình thường quen với việc mọi người hay mượn bài tập mình, nên nghe thấy hai chữ bài tập, cô liền lập tức phản xạ đưa bài tập cho luôn.
Thang máy đến rồi, cửa mở ra, Giang Túc nhìn Lâm Vi không động đậy, chỉ vào thang máy: "Không đi à?"
"Đi" Lâm Vi bước vào thang máy.
Thấy Giang Túc đứng bên ngoài giúp cô ấn nút đóng cửa.
Lâm Vi ngơ ngác, vô thức ấn mở cửa thang máy lại: "Cậu không đi à?"
Giang Túc ngáp một cái, đi về phía nhà mình, anh nghe thấy giọng nói, quay đầu lại.
Hai tay vươn vai qua đầu dãn người một cái, cùng với động tác của anh, áo sơmi bị kéo lên, lộ ra phần eo của anh: "Ừ, lát nữa đi sau."
Eo anh rất trắng, nhìn anh có vẻ gầy, nhưng không yếu chút nào, cơ bụng săn chắc, đường nét rất rõ ràng.
Lâm Vi chỉ nhìn một cái, liền âm thầm thu mắt lại, cô "ồ" một tiếng rồi bỏ ngón tay đang ấn nút mở cửa xuống.
Cửa thang máy đóng lại, cô nhìn con số màu đỏ đang nhảy, mắt lại hiện lên hình ảnh khi nãy.
Lúc đi ra khỏi thang máy, trong đầu vô thức lại nảy ra hình ảnh vòng eo kia của anh, còn có thêm bốn chữ.
* * * Thanh niên, eo tốt.