Lâm Vy nhận ra mình vừa suy nghĩ bậy bạ, sự nghiêm túc học hành liền bay biến.
Chủ yếu là cảm thấy rất mất mặt.
Cô cứ tưởng người ta định hôn mình, còn nghiêm túc nói câu gì mà tôi không có bạn trai.
Có một số chuyện không dám nghĩ tới, bởi vì càng nghĩ càng xấu hổ, nghĩ đến cuối cùng, suốt cả buổi sáng Lâm Vy không dám quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Buổi trưa, lúc xếp hàng trong căng tin chờ chọn món, Bạch Kiến nói với Lâm Vy về người não bất thường ngồi sau lưng cô kia, gọi tắt là bạn học: "Giang Túc ngủ suốt từ lúc tự học cho đến khi chuông báo tan học buổi trưa, khi đó chuông reng mười lần anh ta cũng không động đậy.."
"Lợi hại không?" Bạch Kiến thấy Lâm Vy im lặng, khẽ đụng đụng cánh tay cô.
Lâm Vy hoàn hồn, hững hờ đáp: "Lợi hại."
Thận rất lợi hại.
Cả buổi sáng cũng không đi vệ sinh.
* * *
Giáo viên chủ nhiệm lớp mười một nhất ban tên Khương Chương Vân, giảng dạy tám năm, lần đầu **ên cô làm giáo viên chủ nhiệm.
Khương Chương Vân từng là giáo viên Ngữ Văn của Giang Túc, sau khi Giang Túc nghỉ học, Khương Chương Vân cũng vì mang thai mà nghỉ nửa năm. Nhà trường sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của Khương Chương Vân nên không để cô tiếp tục dạy lớp cũ sắp tốt nghiệp của Giang Túc, thứ hai là do giáo viên chủ nhiệm cũ của Lâm Vy theo chồng sang tỉnh khác nên nhà trường đành để Khương Chương Vân nhận lớp mười một ban nhất.
Giang Túc đi học lại, các giáo viên chủ nhiệm lớp mười một khoa tự nhiên không ai dám nhận Giang Túc trừ Khương Chương Vân, bởi vì thành tích thi thử của anh quá nát, không hiểu vì sao có thể vào được lớp mười một ban nhất.
Tiết đầu **ên buổi chiều là giờ của Khương Chương Vân, khoảng thời gian này là lúc dễ mệt mỏi nhất, trong lớp có không ít bạn bắt đầu gục mặt xuống bàn.
Khương Chương Vân cầm phấn, gõ gõ hai cái lên bảng, các bạn đang nằm gục đều ngẩng đầu lên, chỉ có một bạn ở hàng cuối cùng giống như không xương tiếp tục nằm đó.
Khương Chương Vân nhìn chăm chú Giang Túc vài giây, do dự một chút, rồi bẻ phấn ném trúng lưng anh: "Đứng dậy."
Giang Túc không nhúc nhích, tiếp tục nằm ì ra.
Khương Chương Vân cao giọng: "Giang Túc."
Người đang nằm kia cuối cùng cũng động đậy, anh hơi hé đầu, sau đó chậm rãi ngẩng lên.
Anh ý thức được có người gọi mình, lúc này mới chống tay, từ từ đứng dậy.
"Cởi cái mũ xuống, ở trên lớp còn phải đội mũ?"
Khương Chương Vân vừa nói vừa bắt bẻ tên bệnh thần kinh Giang Túc: "Hôm kia tôi đưa đồng phục cho anh rồi đúng không? Sao vẫn còn chưa mặc? Lớp phó kỷ luật đâu?"
Lâm Vy im lặng ba giây, ".. Dạ."
"Không mặc đồng phục, trừ 2 điểm văn minh, giờ Ngữ Văn ngủ gục, trừ hai điểm kỷ luật. À đúng rồi, buổi sáng còn bốn tiết, tổng cộng trừ 10 điểm kỷ luật, bài tập hôm qua chỉ thấy mỗi tên, trừ 5 điểm, tổng cộng trừ 17 điểm. Không cần chờ đến khi anh đủ 50 điểm nữa, chắc cũng nhanh thôi, lúc ấy trực nhật cả học kỳ này sẽ được bạn Giang Túc lo hết. Giang Túc cố lên, tôi rất xem trọng anh."
Dừng một chút, Khương Chương Vân lại hỏi: "Trừ xong chưa? Lâm Vy?"
Lâm Vy cầm phấn, từ từ viết tên Giang Túc, trừ 17: ".. Dạ xong."
"Ừ, rất tốt." Khương Chương Vân gật đầu tỏ ra hài lòng, ánh mắt lại lia lên người Giang Túc: "Bỏ mũ xuống."
Giang Túc dưới ánh nhìn của bàn dân thiên hạ, trầm tư vài giây rồi tỏ ra không vui nâng tay cởi mũ xuống.
Lâm Vy thấy mọi người đều ngoái ra đằng sau, cũng tò mò nhìn theo.
Một khuôn mặt rất xinh đẹp* rơi vào đáy mắt cô.
(Thực sự Lá viết là "xinh đẹp", không phải anh tuấn soái ca gì đâu)
Người thiếu niên cụp mí mắt, không nhìn ai, lông mi anh rất dài, cứ hệt như đang nhắm mắt vậy.
Má phải có một vết thương đang kết vảy.
Trên tai phải có hai lỗ bấm, đeo khuyên tai đinh nhỏ màu đen.
Khương Chương Vân hơi cận, không nhìn thấy rõ khuyên tai đinh
đen của Giang Túc, vì vậy không trừ điểm anh: "Quay lại bài học, vừa nãy cô giảng cho các em về thơ cổ, thực tế cho dù là thời cổ đại, đối với ngoại bang luôn có các chính sách, nói theo cách đại chúng, đó gọi là đối đãi ngoại giao, Giang Túc, em trả lời xem, cách đối ngoại đó là gì?"
Bảng đen viết rõ: "Hoàng ân quyến hạ nhân, Cát ái viễn hòa thân", Giang Túc xốc mí mắt, nói: "Đem gả công chúa."
Khương Chương Vân: "..."
Giang Túc tuyên bố quá đáng sợ, trong lớp rất nhiều bạn muốn cười, nhưng không dám cười, chỉ có thể cúi đầu cố gắng nhịn.
Ba giây sau, Khương Vân nhịn cười: "Được rồi, xem như em nói đúng, tiếp tục đứng đó đi."
Nói xong, Khương Chương Vân nhìn các bạn học khác: "Còn ai thấy mệt không? Nếu mệt, cứ xuống đứng cạnh Giang Túc là được."
Cả lớp đều nghĩ, có điên mới đứng cạnh tên bệnh Giang Túc kia.
Lúc đó, phân nửa học sinh còn đang lim dim buồn ngủ, lập tức đều trở nên tỉnh táo, tinh thần phấn chấn.
Khương Chương Vân rất hài lòng với tinh thần này, cầm phấn, tiếp tục giảng bài.
Tứ Trung là trường cấp ba trọng điểm, mỗi tháng nghỉ một lần.
Hôm nay là thứ sáu, cũng gần ngày nghỉ của tháng, buổi chiều chỉ có hai tiết.
Tiết thứ nhất là giờ của Khương Vân, tiết thứ hai là giờ thể dục.
Chuông tan học vang lên, Giang Túc bị phạt đứng nửa tiếng, đá văng cái ghế sau lưng, đội lại mũ lên đầu, nhanh chóng rời đi.
Giáo viên thể dục điểm danh, gọi tên Giang Túc ba lần, mọi người ai ai cũng biết Giang Túc trốn học. Lâm Vy âm thầm thở dài một hơi, lòng nghĩ tiết thể dục này cô không thể lại trừ 5 điểm kỷ luật của Giang Túc.
Học kỳ này cô làm lớp phó kỷ luật, trước giờ chưa có ai bị trừ điểm, nay khai trương lại hoành tráng như thế.
Nơi Lâm Vy sống cách trường học không xa, đi hai trạm xe bus là tới.
Cô về đến nhà, Tống Cẩm cũng vừa lúc tan làm trở về, đang trong bếp rửa hoa quả.
Lâm Vy thay giày xong, để đôi sneakers ngay ngắn lên tủ giày, sau đó đeo cặp ngoan ngoãn vào phòng bếp gọi: "Dì Tống."
Tống Cẩm quay đầu, không lạnh không nhạt gật đầu: "Tan học?"
"Dạ."
Tống Cẩm không nói gì.
Lâm Vy cũng không chờ bà ấy nói thêm, chỉ chỉ vào căn phòng gần đó: "Con đi làm bài tập đây dì Tống."
Tống Cẩm gật đầu.
Lâm Vy đeo balo vào phòng của mình.
Phòng của cô tuy gọi là phòng, nhưng nó cũng chỉ là gian chứa đồ của nhà. Bên trong đặt một chiếc giường đơn, một cái bàn lớn đã choán hết chỗ.
Lâm Vy lấy vở từ trong cặp ra, bắt đầu ngồi vào bàn làm bài.
Làm được nửa bài thì cửa bị gõ vang.
Lâm Vy buông bút xuống, duỗi cánh tay, đặt lên tay nắm, mở cửa ra.
Là Tống Cẩm.
Lâm Vy hiểu chuyện gọi: "Dì Tống."
Tống Cẩm nhàn nhạt gật đầu: "Hàng xóm đối diện hôm qua mới dọn đến, dì rửa một ít hoa quả rồi, con qua đó tặng coi như chào hỏi đi."
Lâm Vy "Vâng" một tiếng, rồi đứng lên, làm theo lời Tống Cẩm nói, xách hoa quả sang nhà đối diện.
Cô nhấn chuông cửa vài cái cũng chẳng có ai quan tâm.
Trong lúc cô tưởng không có ai ở nhà, chuẩn bị quay về thì cửa khóa điện tử trước mặt vang lên một tiếng.
Giang Túc đeo một gương mặt không tình nguyện ra mở cửa.