Trước khi học tiết tự học buổi tối bắt đầu, Lâm Vi gửi một tin nhắn Wechat cho Giang Túc.
Sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Lâm Vi thu dọn sách vở xong, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, Giang Túc không trả lời cô. Cô thuận tiện nhắn thêm một tin nữa cho Giang Túc, sau đó rời trường với cặp sách trên lưng.
Trên xe buýt về nhà, Lâm Vi đã xem Wechat rất nhiều lần, nhưng Giang Túc vẫn chưa trả lời cô.
Sau khi xuống xe, Lâm Vi vừa đi vào tiểu khu, vừa nghĩ nếu như Giang Túc không có ở nhà thì phải làm sao bây giờ.
Ngay lúc cô đang do dự không biết có nên gọi cho Giang Túc hay không, thì cô đã nhìn thấy Giang Túc.
Câu thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi xổm trên bãi cỏ cách đó không xa, trong tay cầm một cái bánh mì đang cho mèo ăn.
Xung quanh anh có vài con mèo hoang, anh từ từ xé bánh mì thành những mảnh vụn và cho cho từng con một mà không hề thiên vị.
Có một con mèo con màu trắng, dựa vào chân anh, ôm lấy ông quần của anh và phát ra tiếng kêu non nớt. Sau khi cho mèo ăn, anh đưa tay ra, đặt lên đầu còn mèo con màu trắng ấy, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Con mèo nhỏ bày ra bộ dạng thoải mái khi được anh vuốt ve, mắt lim rim thè cái lưỡi màu hồng nhạt liếm tay anh, vẻ mặt mãn nguyện cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Ánh đèn lờ mờ trong tiểu khu, lẳng lặng chiếu lên người anh, phủ lên những sợi tóc tơ dài rũ xuống thành màu vầng ấm áp.
Mọi sự chú ý của anh đều ở trên người mèo con, vẻ mặt vẫn như không có cảm xúc, nhưng hơi thở toát ra trên người anh lại khiến cho người ta cảm thấy an nhàn thoải mái.
Thời gian dường như chậm lại trong khoảnh khắc đó.
Lâm Vi khó kìm lòng nổi mà dừng chân, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên và mèo cách đó không xa, trong lòng không hiểu sao cũng mềm theo.
Một lát sau, Lâm Vi bước chân bước tới.
Một con mèo đen nhút nhát nghe thấy tiếng bước chân, kêu meo meo, nhảy tót vào bụi cậy cách đó không xa.
Giang Túc đang vuốt ve quanh đầu con mèo con, nhìn thấy bóng người trên mắt đất, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy Lâm Vi, anh sững lại: "Tan học rồi sao?"
Lâm Vi đáp: "Ừ, tan học rồi."
Giang Túc đem miếng bánh mì nhỏ cuối cùng, cho con mèo con ở cạnh chân anh, đưa tay ra xoa nhẹ đầu nó và nói: "Đi đi."
Con mèo con hơi ngẩng đầu, ngậm bánh mì trong miệng không ngừng nuốt xuống, giống như hiểu được lời của Giang Túc, hai chân trước duỗi ra vươn cổ lên khỏi mặt đất liếm nhẹ đầu ngón tay đang đặt trên đầu gối của anh, giống như các con mèo khác, tản ra xung quanh.
Giang Túc chậm rãi đứng dậy, ném vỏ bánh mì vào thùng rác bên cạnh, nhìn Lâm Vi, nói: "Đi thôi."
Lâm Vi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Giang Túc lại quay đầu nhìn cô.
Không đợi anh mở miệng, Lâm Vi hỏi: "Cậu có nhận được tin nhắn wechat của tôi không?"
Giang Túc "ồ" một tiếng, lấy điện thoại di động ra khỏi túi: "Giáo viên chủ nhiệm liên tục gọi, nên tôi tắt máy rồi."
"..."
Giáo viên chủ nhiệm nghe được lời này, sợ rằng sẽ tức hộc máu mất.
Lâm Vi nghĩ thầm, đại ca chính là đại ca, bảo gọi phụ huynh cũng không gọi, bây giờ còn tắt cả máy.
Giang Túc ấn
nút khởi động, chỉ chốc lát, màn hình điện thoại di động của anh sáng lên.
Lâm Vi thấy Giang Túc bật máy, mở miệng nói: "Giáo viên chủ nhiệm bảo ngày mai cậu nhất định phải đi học, nói nếu cậu thật sự không gọi được phụ huynh đến, thì bảo phụ huynh gọi điện thoại cho cô ấy."
Trong tiếng nói chuyện của Lâm Vi, Giang Túc cúi đầu xuống không chút biểu cảm, bấm vào Wechat.
Tôi muốn thi vào Thanh Hoa: Bản kiểm điểm tôi đưa cho câu câu đã xem chưa?
Tôi muốn thi vào Thanh Hoa: Giáo viên chủ nhiệm bảo tôi tìm cậu.
Lâm Vi nghĩ thầm đây đã là lúc nào rồi, anh vẫn còn tâm trạng xem điện thoại: "Chủ nhiệm lớp còn nói, phụ huynh của Hồ Khiếu đã nói việc của cậu trong nhóm chát của phụ huynh, còn dẫn theo một số phụ huynh học sinh đến để gây áp lực cho nhà trường, làm cho nhà trường chịu áp lức rất lớn, nói muốn làm phiếu khảo sát gì đó, xem xem có nên giữ cậu lại hay không.."
"Xem rồi." Giang Túc đột nhên ngẩng đầu lên.
Lâm Vi bị những lời nói không thể giải thích được của cậu thiếu niên làm cô sững lại.
Giang Túc cầm lấy điện thoại di động: "Bản kiểm điểm."
"..."
Vẫn còn có tâm trạng trả lời tin nhắn Wechat của cô.
Đúng là diễn giỏi thật đấy.
Lâm Vi thật sự muốn đập cho Giang Túc hai phát: "Lời tôi vừa nói, cậu có nghe thấy không?"
Giang Túc "Ừ" một tiếng: "Nghe thấy rồi."
"Vậy cậu.." Lâm Vi muốn hỏi anh định làm sao bây giờ, còn chưa nói xong, màn hình điện thoại di động của Giang Túc sáng lên.
Là Khương Chương Vân gọi tới.
Lời nói đến miệng Lâm Vi theo bản năng dừng lại, ngay sau đó cô nhìn thấy Giang Túc chậm rãi giơ tay lên, ấn điện thoại, sau đó không nhanh không chậm di chuyển đầu ngón tay thon dài đến nút khóa màn hình, ấn giữ tắt máy.
Lâm Vi: "..."
Giang Túc cất điện thoại di động vào trong túi, ngẩng đầu lên nói: "Cậu vừa nói gì vậy?"
Cô ấy không muốn nói gì nữa.
Lâm Vi trầm mặc một lúc, nói: "Không có gì."
Giang Túc thản nhiên ồ một tiếng, sau đó đi về nhà.
Lâm Vi đeo cặp xách đuổi theo, bước vào thang máy, Lâm Vi nghĩ đến tình huống của Giang Túc, cậu thiếu niên sống một mình lại không chịu gọi phụ huynh đến trường.
Là không chịu gọi, hay là vốn dĩ không gọi được?
Anh có phải là không có cách nào bảo bố mẹ đến trường được hay không, nên mới phải trốn tránh cô chủ nhiệm.
Bản kiểm điểm cô cũng thay anh viết rồi, cũng không ngại giúp thêm một việc nữa.
Lâm Vi nhìn cậu thiếu niên đứng bên cạnh, dựa vào thang máy, suy nghĩ hai giây, nói: "Giang Túc, hay là tôi kiếm cho cậu một người anh trai nhé."
Giang Túc liếc mắt nhìn Lâm Vi một cái.
Lâm Vi: "Nếu cậu không thích anh trai, vậy chú cũng được."