Dương Thiên Hạo là người gì chứ, anh ta rất rõ ràng, học hành dốt nát chơi bời lêu lổng, nói là học sinh trường nghề, nhưng chẳng có chút dáng vẻ mà một học sinh nên có cả, gần như chẳng bao giờ xuất hiện ở trường, hễ đến trường là thể nào cũng xảy ra chuyện không hay, thường xuyên bị dán thông báo phê bình trên bảng thông báo của trường.
Nếu Dương Thiên Hạo mà chỉ có như vậy thì cũng thôi đi, chủ yếu là dạo này không biết anh ta thông qua ai đó, mà quen biết được với một Dương đại ca mở sân trượt patin, cả ngày đi theo sau người đó nịnh hót a dua, không có việc gì thì lại đem theo mấy thằng theo sau mình đi đến sân trượt patin giúp anh Dương.
Không cần biết bạn ngu hay không, chỉ giới hạn ở trường học thì còn dễ nói, nhưng một khi đã va chạm với đời, có rất nhiều việc đều không thể theo ý mình được.
Đây cũng là lý do tại sao, Dương Thiên Hạo sau khi nhìn trúng Tạ Mộng Dao, gia đình nhà Tạ Mộng Dao thường xuyên cử một tài xế sáng tối đều đưa đón cô ta đên trường, để bảo đảm được năm nay Tạ Mộng Dao có thể tốt nghiệp và thi đại học thuận lợi.
Dương Thiên Hạo có nhìn trúng cô gái nào đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện của người khác, nhưng bạn nhỏ bàn trên thì không được.
Giang Túc nắm tóc của Dương Thiên Hạo tăng thêm lực, để mặt anh ta ngẩng cao hơn nữa, Giang Túc cúi đầu, sát gần đến bên tai của Dương Thiên Hạo, dùng âm thanh mà chỉ có hai người họ nghe thấy nói: "Tao đã từng không muốn sống, mày cũng biết rồi đúng không."
Dương Thiên Hạo há mồm, mấy lời chửi bậy ở trong họng một chữ cũng không nói ra được.
Giang Túc buông tay ra, Dương Thiên Hạo theo đó ngã bịch xuống đất. Anh ta đứng dậy, vươn ngón tay cái ra lau vết rách ở bên miệng, quay người rời đi.
Thấy anh đi đến, Vương Vĩ đứng ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động quay người lại nhìn, lập tức vội vã thu lại ánh nhìn nhanh chóng rời khỏi quán ăn.
Mặc dù không rõ rốt cuộc Giang Túc đã nói gì với Dương Thiên Hạo, nhưng hơi thở tỏa ra khắp người cậu thiếu niên cực kỳ tàn nhẫn, khiến người ta cảm giác anh muốn đánh chết cái tên Dương Thiên Hạo kia luôn vậy.
Vương Vĩ tận mắt chứng kiến một màn khi nãy, nhớ đến lời đồn nói Giang Túc xuýt chút nữa là đánh chết người, bị dọa sợ đến nỗi nhìn cũng không dám nhìn Giang Túc một cái, tư thế cầm đồ ăn bước đi trở thành tay chân đều cùng nhịp.
Giang Túc nhìn về phía Vương Vĩ gọi một tiếng "Này"
Vương Vĩ bị dọa sợ đến nỗi trái tim run rẩy, qua hai giây sau, mới quay đầu lại nhìn về hướng Giang Túc.
Thiếu niên gương mặt lạnh lùng, trừ vết thương ở trên môi ra, để người ta biết rằng anh vừa mới đánh nhau, còn lại cả người từ trên xuống dưới chẳng thấy chút vết tích đánh nhau nào cả.
Dáng người anh rất cao, da lại trắng, nhìn vừa sạch sẽ nhưng cũng rất xa cách, hoàn toàn nhìn không ra được sức lực vừa mạnh vừa ác như khi nãy.
Anh không nói gì cả, chỉ nhìn về phía cậu ta rồi vươn tay ra.
Vương Vĩ nhìn bàn tay đẹp giống như trong hoạt hình của Giang Túc, ngơ ngác "hả?" một tiếng.
Hứa Thuật đi phía trước, quay đầu liếc nhìn, "Túc ca muốn cậu đưa đồ cho anh ấy."
"À à," Hứa Thuật liền đưa đồ ăn cho anh, đưa được một nửa, lại thu tay lại: "Vẫn là để tôi cầm giúp anh đi."
Hứa Thật cười tít mắt lại nói: "Không cần đâu, đồ ăn ngoài của nhà Túc ca cậu ấy muốn tự mình cầm."
Vương Vĩ không hiểu ý
của Hứa Thuật lắm, cậu ta thấy Giang Túc không có ý thu tay lại, chỉ đành cầm hai tay cung kính đưa túi đồ ăn đến tay Giang Túc.
"Cảm ơn." Giang Túc nhận lấy túi đồ ăn, rồi nói một câu cảm ơn với Vương Vĩ, mặc dù âm thanh rất lạnh nhạt, nhưng vẫn rất lịch sự.
Vương Vĩ được cảm ơn mà thấy sợ gấp gáp nói lại hai tiếng "không có gì", thấy Giang Túc đã đi về phía trước rồi, mới xoa xoa sau gáy, đi theo sau.
Cậu bạn cùng trường được mấy người Giang Túc cứu từ trong tay Dương Thiên Hạo ra, cũng là học sinh lớp mười hai, lúc mấy người họ ở tầng hai tách nhau ra, cậu ta cúi người mấy lần cảm ơn Giang Túc, sau đó bị Hứa Thuật kéo cà vạt lôi lên tầng ba.
Giang Túc và Vương Vĩ đi dọc theo hành lang bước về phía lớp 11-1, cả chặng đường Vương Vĩ đều không dám đi vượt Giang Túc.
Mãi đến lúc sắp đến cửa sau của lớp rồi, Vương Vĩ đi nhanh hai bước, mở cửa lớp ra.
Đợi Giang Túc đi vào rồi, Vương Vĩ mới bỏ tay ra đi về phía chỗ của mình, thì nhìn thấy một cảnh tượng cực lỳ lạ lùng: Giang Túc vươn tay ra, đem đồ ăn ngoài cầm trên tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn của Lâm Vi.
"..."
"Đồ ăn của nhà Túc ca cậu ấy muốn tự mình cầm."
"Làm phiền đến bạn bàn trước của tôi ăn cơm, lý do này có đủ chưa."
"Hồ Khiếu vì muốn ép Giang Túc phải thôi học, cố ý vào lúc Giang Túc đi qua cậu ta, mắng chửi Lâm Vi, hơn nữa còn nói một cách cực kỳ khó nghe.."
Những lời nói mà mấy ngày nay Vương Vĩ nghe thấy, điên cuồng lướt qua trong đầu cậu ta.
Tâm trạng của cậu ta, từ kinh ngạc đến mức không tin nổi, rồi đến bỗng nhiên ngộ ra.
* * * Hóa ra là vậy.
* * * Giữa trùm trường và trùm học tập thì ra là như vậy.
* * * Hay cho việc cậu ta gọi mình là một người hóng hớt đỉnh nhất ở Tứ Trung này, nhưng ở sau lưng cậu ta xảy ra một chuyện như vậy, thế mà cậu ta lại không hề phát hiện ra.
Quay trở về chỗ ngồi, Vương Vĩ càng nghĩ càng thấy rối, sự phấn kích khi phát hiện ra bí mật dần dần vơi đi, thay vào đó là nỗi lo lắng.
Trùm trường mà biết được cậu ta phát hiện ra bí mất kinh thiên động địa này, liệu có đem cậu ta đi giết người diệt khẩu không.
Trong tâm trạng bất an đó, đại khái sau khi qua hơn mười mấy phút sau, Vương Vĩ sau lưng nghe thấy một giọng nói cực kỳ thấp của Giang Túc: "Ăn xong rồi?"
Lâm Vi không nói gì, Vương Vĩ cũng không dám quay đầu lại nhìn, qua mấy giây sau, giọng nói của Giang Túc lại truyền đến: "Đưa cho tôi đi, vừa đúng lúc tôi muốn đi vệ sinh."
Vãi~, trùm trường giúp trùm học tập mua đồ ăn mang về thì thôi đi, lại còn giúp vứt rác nữa.
Đường đúng là ngọt thật đấy, nhưng ngọt đến nỗi cậu ta thấy buồn luôn.
Vương Vĩ nghĩ trái nghĩ phải, quyết định nhân lúc Giang Túc đi ra khỏi lớp học sẽ phải làm chút việc tốt mới được, tránh cho sau này bị trùm trường giết người diệt khẩu.
Nghĩ vậy, Vương Vĩ liền quay người xuống: "Lâm Vi, cậu muốn biết vì sao Giang Túc lại đánh Hồ Khiếu không?"