Tim Lâm vi đập mạnh một nhịp, trong người có một sự hoảng loạn không cách nào miêu tả được.
Trùm trường có ý gì vậy?
Sao mà cứ luôn hỏi cô có muốn quay cảnh cậu ta chơi bóng rổ hay không thế.
Lâm Vi đang nghĩ nên đáp lại như thế nào, thì Hứa Thuật đi phía trước quay đầu lại nói: "Túc ca, bạn nhỏ bàn trên của nhà Túc ca, bái bai."
Lâm Vi thầm thở phào một hơi, nhìn Hứa Thuật và Trình Trúc vẫy tay nói: "Tạm biệt."
Hứa Thuật và Trình Trúc cúi người, tiếp tục đi lên tầng.
Lâm Vi và Giang Túc đi vào hành lang, hai người đi về phía trước chưa được mấy bước, nhìn thấy Vương Vĩ đi phía trước cách bọn họ một đoạn đã đến lớp học rồi, đang cúi đầu đứng trước cửa lớp, bị Khương Chương Vân giáo huấn.
"Buổi chiều vừa nói là tiết ngữ văn tự học buổi tối sẽ có bài thi, thế mà mấy đứa lại vào muộn, giỏi lắm rồi, lúc thi đại học cũng nhớ đến muộn như này nhớ." Khương Chương Vân rút điện thoại ra nhìn thời gian: "Vào muốn hơn hai mươi bảy phút, thi đại học cũng không cần đến nữa, tiết kiệm thời gian."
Xong rồi, mải để ý đến chuyện trên sân bóng rổ với mấy học sinh thể dục kia, mà quên mất luôn tiết tự học.
Lâm Vi sợ hãi dừng chân lại, nhìn sang người ở bên cạnh.
Giang Túc đúng là không hổ danh người thường xuyên vào muộn, chẳng chút sợ hãi nào đón nhận cơn thịnh nộ của Khương Chương Vân.
"Ba người các em bây giờ đi vào làm bài thi cho tôi, đợi lúc nộp bài không làm xong được, xem tôi tính sổ các em như thế nào."
Lâm Vi đi phía sau Giang Túc, lúc đi đến cửa lớp học, Vương Vĩ Trần Dương và Bạch Kiến vừa hay nghe mắng xong rồi.
Đợi ba người bọn họ đi vào lớp, Khương Chương Vân nhìn thấy Giang Túc: "Này, bạn học Giang Túc đến muộn như cơm bữa."
Giang Túc: "..."
Khương Chương Vân giáo huấn Giang Túc cực kỳ có cảm hứng: "Em tự mình nói xem, em đi muộn nhiều như thế, thích đến muộn như thế, sao em không dứt khoát nghỉ từ thứ hai cho đến hết kỳ nghỉ đông rồi hẵng đến lớp, cô bảo Lâm Vi đem bài tập cho em chép, chính là vì muốn em học tập Lâm vi nhiều hơn, nhìn Lâm Vi mà xem, trừ một lần giả ốm ra, chưa từng bao giờ đến muộn, ngoan như thế thông minh như thế không khiến người ta lo lắng gì cả.."
Lâm Vi đang đứng phía sau Giang Túc: "..."
Giang Túc: "..."
Hai giây cuối cùng, Giang Túc chậm dãi nhích sang bên cạnh một chút, đem Lâm Vi chưa từng đến muộn, rất ngoan rất thông minh không khiến ai lo lắng trong lời nói của Khương Chương Vân lộ ra trước mặt cô ấy.
Khương Chương Vân đang chuẩn bị tiếp tục giáo huấn: "..."
Lâm Vi còn chưa chuẩn bị đối mặt với cô chủ nhiệm: "..."
Hành lang có chút yên tĩnh một cách lạ thường.
Khương Chương Vân mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Vi vài giây, giống như cho rằng bản thân mình nhìn nhầm vậy, quay đầu vào trong lớp, thấy chỗ ngồi của Lâm Vi trống không, có chút không nói lên lời.
Khương Chương Vân hít sâu một hơi, nhẹ nhàng kéo cửa ra, đem theo khí thể "Bé yêu à, em đánh sưng mặt cô rồi", chậm rãi quay người lại, một lần nữa nhìn về phía Lâm Vi.
Đây là học sinh mà cô tự hào nhất, cũng là người khiến cô bớt
lo lắng nhất.
Thỉnh thoảng phạm sai, thì có thể hiểu được.
Nhưng cô cũng không thể ngang nhiên bỏ qua cho Lâm Vi, rồi trách mắng Giang Túc được.
Khương Chương Vân nhìn hai người họ một hồi, cố hết sức khiến bản thân mình nhìn có vẻ đang đối xử rất công bằng: "Nói đi, vì sao hai đứa lại vào muộn."
Giang Túc: ".. Đánh bóng rổ."
Lâm Vi: ".. Xem cậu ấy đánh bóng rổ."
Khương Chương Vân: "..."
Giỏi, muốn đối xử bình đẳng cũng không thể đối xử bình đẳng được nữa rồi.
Khương Chương Vân tâm lý sụp đổ.
Khương Chương Vân đã giáo huấn Giang Túc rất nhiều lần rồi, đang định trách móc Lâm Vi vài câu thì, Lâm Vi nhớ đến khi nãy Giang Túc lùi sang bên cạnh hai bước, khiến cô lộ ra trước mặt Khương Chương Vân, đột nhiên lại bổ sung thêm một câu: "Là cậu ta bắt em ở lại xem."
Giang Túc: "..."
Ngó lơ ánh mắt nghi hoặc của Giang Túc, Lâm Vi giơ nhón tay lên, yên lặng nói: "Còn ép em phải chụp ảnh cho cậu ta nữa."
Lần này thực sự khiến Khương Chương Vân tức giận thực sự rồi, cô quay đầu lại trừng mắt với Giang Túc: "Là thật sao?"
Giang Túc: "..."
"Cô hỏi em đấy, có đúng như Lâm Vi nói không?"
Giang Túc hơi mấp máy môi, thật cái giắm ấy, nếu không phải vì cô, anh sớm đã nằm ngủ trong lớp học rồi: "Đúng."
"Được lắm, xem ra em đúng là muốn ăn đòn mà!" Khương Chương Vân tức đến nỗi muốn nốt luôn Giang Túc vậy, cô cảnh cáo Giang Tuc hai câu, rồi nói với Lâm Vi: "Lâm Vi, em vào thi đi."
"Vâng, cô Khương." Ngừng lại một lát, Lâm Vi lại bổ sung thêm: "Thưa cô, em cũng có lỗi."
"Đúng, em đúng là có lỗi, đến muộn một lần trừ hai điểm, đợi lát nữa em trừ Giang Túc bốn điểm."
Giang Túc hơi ngẩng đầu lên.
Lâm Vi hả một tiếng.
Khương Chương Vân: "Hai người các em đều đến muộn, mỗi người hai điểm, không phải bốn điểm sao? Em bị cậu ta hại nên mới đến muộn, vì vậy nên trừ điểm của cậu ta. Đủ năm mươi điểm rồi nhỉ? Hay lắm, bạn học Giang, ngày mai em bắt đầu dọn dẹp vệ sinh."
Lâm Vi không tìm ra lời nào để phản bác lại lời nói của Khương Chương Vân cả, đành im lặng mở cửa đi vào lớp.
Giang Túc ở hành lang bị Khương Chương Vân giáo huấn đủ ba phút, trước khi để anh vào lớp, Khương Chương Vân lại nói: "Vở này cho em chép, có lẽ em cũng không chép hết được, cho dù có chép, thì cũng đều là chép sai, hôm nay em đã khiến cô tức lắm rồi, cô không muốn bị em chọc giận nữa, vậy nên đối với quyển vở này cứ trực tiếp chép hết cả quyển luôn đi."
Giang Túc dạo gần đây vẫn luôn bị ép phụ đạo ngữ văn: "..."
Không đợi anh nói gì, Khương Chương Vân lại nói: "Chép hai lần."