Hai người trầm mặc một hồi, tầm mắt của Giang Túc rơi xuống áo khoác của Lâm Vi, anh nhìn chằm chằm hai giây vào chỗ ống tay áo bị mất một chiếc cúc của cô, vươn tay ra ngăn cửa thang máy tự động đóng lại, nói với cô: "Không vào à?"
Lâm Vi chưa phản ứng kịp: "..."
Giang Túc nhếnh đuôi mắt, nhìn cô gái kia vẫn chưa phản ứng lại, bèn nói: "Không về nhà à."
Lâm Vi ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại thì ra là anh ấy cố tình dừng thang máy lại để đợi cô.
Không ngờ cái tên thánh viết tắt kia cũng tâm lý ra phết.
Lâm Vi "ồ" một tiếng, lập tức đứng thẳng người lên, đi vào trong thang máy.
Giang Túc không nhanh không chậm bỏ cánh tay đang giữ cửa thang máy xuống, sau đó ấn số tầng đi lên.
Cửa thang máy đóng lại, không gian nhỏ hẹp bên trong thang máy cực kì yên tĩnh.
Trong lúc thang máy đi lên, hai người vẫn luôn yên lặng.
Lâm Vi thi thoảng khẽ ngước mắt đánh giá người bên cạnh.
Cô chỉ có thể nhìn được nửa mặt bên trái của anh, sạch sẽ rất đẹp, không có vết xước nào, thiếu chút hoang dã, nhưng lại thêm vài phần khí chất cao quý. Anh ung dung bình thản đứng dựa người vào thang máy. Dáng người cao gầy lộ ra vài phần lười biếng.
Da anh thật sự rất trắng, người thì ở ngay trước mặt, nhưng lại khiến bạn cảm thấy có chút xa vời, làm thế nào cũng không tiến gần lại được.
Nhìn trộm mãi, Lâm Vi phát hiện Giang Túc cũng đang nhìn trộm cô.
Cô thầm quan sát anh đôi lần, lần nào cũng thấy tầm mắt của anh đang nhìn về phía trước ngực của cô, rất chú tâm mà nhìn.
Anh ta có ý gì vậy, cứ nhìn chằm chằm vô ngực cô.
Lâm Vi thầm cúi xuống, thấp đầu nhìn, lúc này mới phát hiện chiếc cúc thứ hai ở trên áo khoác của cô, không biết rơi mất từ lúc nào rồi, trên áo lộ ra một lỗ hở.
Lâm Vi lại ngước nhìn về phía Giang Túc, thấy ánh mắt anh ta thấp xuống lại nhìn chằm vào trước ngực cô.
Đây là lần thứ ba rồi..
Lâm Vi trầm mặc hai giây, cho đến khi tầm mắt anh ta lướt qua lần thứ tư, cô không nhịn nổi bèn nói: "Đừng nhìn nữa."
Giang Túc hơi ngước mắt lên, nhìn vào gương mặt của Lâm Vi.
Cô gái nhìn khá là xinh xắn, mặt nhỏ nhỏ, còn không to bằng một bàn tay của anh.
Chóp mũi rất cao, làn da trắng mịn, bên dưới phần tóc mái được cắt gọn gàng kia, là một cặp lông mày rất tinh xảo.
Có điều thứ đẹp nhất trên khuôn mặt cô chính là đôi mắt kia.
Con ngươi mắt đen láy thật ahihi sáng long lanh.
Giống như giấu hàng ngàn vì sao ở bên trong ấy vậy.
"Bên trong tôi có mặc áo len đấy." tiểu hàng xóm lại mở miệng nói.
Giang Túc nhìn ngây người vào đôi mắt cô, nhất thời quên luôn cô vừa nói gì, chỉ nhẹ nhàng "ừ?" một tiếng.
"Tôi sợ lạnh, nên đã mặc một chiếc áo len rất dày, cho dù anh có nhìn một trăm lần nữa, thì cũng không nhìn thấy gì đâu."
Giang Túc: "..."
Sợ anh không tin, tiểu hàng xóm lại giơ tay lên, cởi cúc áo ở trên cùng của áo khoác, lộ ra chiếc áo len màu sữa ở bên trong ra, để anh nhìn cho rõ.
Giang Túc ngẩn người mất ba giây, cuối cùng cũng hiểu ra ý của tiểu hàng xóm.
Cô đây là cho rằng anh đang nhìn trộm cô sao?
Chính xác mà nói, là nhìn trộm ngực của cô.
Giang Túc lại thấy Lâm Vi đang nhanh chóng
kéo áo khoác của mình lên, liền bật cười.
Dường như anh không muốn cô nhìn thấy mình đang cười, nên lập tức cúi đầu xuống.
Cũng không biết dưới đất có gì đáng cười, anh không những không ngừng cười, bên vai còn run run lên hai cái.
Cửa thang máy mở ra.
Lâm Vi đem gương mặt ù ù cạc cạc bước ra khỏi thang máy.
Đi được hai bước, lại quay lại nhìn.
Đầu anh ta đúng là không bình thường.
Lâm Vi đưa ra kết luận này xong, liền bước vào hành lang.
Đứng ở trước cửa nhà, Lâm Vi lấy chìa khóa ra, khi đang chuẩn bị mở cửa, Giang Túc từ trong thang máy đi ra, lướt qua phía sau cô.
Anh đứng trước cửa phòng mình, lúc đang nhập mật khẩu, đột nhiên nói: "Rất đáng yêu."
Rất đáng yêu?
Lâm Vi đứng đối diện cửa cắm chìa khóa vào ổ, trong lòng nghĩ, mật khẩu cửa nhà anh ta còn thêm được cả giọng nói nữa sao?
"Rất đáng yêu." anh cười thì cười đủ rồi, nhưng trong giọng nói vẫn còn mang theo chút ý cười.
Lâm Vi tò mò quay đầu lại, thấy Giang Túc đang đứng tựa vào cửa nhìn về phía cô, lúc này mới ý thức được hóa ra nãy giờ anh ta đang nói chuyện với mình.
Bắt gặp ánh mắt của cô, anh lại cười nói: "Rất đáng yêu, hôm khác mời cô ăn rất đáng yêu."
Lâm Vi lại thêm chắn chắn rằng đầu óc của vị thiếu niên này có vấn đề, cô không thèm để ý đến anh ta nữa, mở cửa nhà ra.
Bước vào trong, lúc chuẩn bị đóng cửa Lâm Vi lại nghĩ ngợi, bị anh ta không ý tứ gì cười nhạo, khiến cô cảm thấy khó chịu, bèn thò cái đầu ra ngoài cửa: "Cái trò cũ rích này tôi không thèm, tôi không có dễ lừa như anh nghĩ đâu."
"Anh đừng cho rằng mời tôi ăn kem xong, thì tôi sẽ coi như chuyện trong thang máy chưa từng xảy ra."
Lâm Vi nói xong, liền đem cửa đóng lại, quay người thay giày rồi đi về phòng mình.
Giang Túc một mình đứng tựa vào cửa giữa hành lang không một bóng người, không nhịn được, lại bật cười.
Đột nhiên anh phát hiện, tiểu hàng xóm đúng chuẩn gu của anh.
Trong một ngày mà khiến anh bật cười mấy lần liền.
Thật sự là ahihi quá chuẩn gu của anh luôn.
Qua một lúc, Giang Túc mới thu nụ cười lại, đứng thẳng người lên, nhập mật khẩu đi vào nhà.
Lúc anh đút tay vào túi lấy đồ ra, lại sờ thấy chiếc cúc áo kia, anh nắm tay lại, cầm nó ra nhìn một hồi, miệng cười nhẹ một cái.
Tiểu hàng xóm nửa đêm nửa hôm không ngoan ngoãn ở nhà, lại chạy lên trên mái nhà nằm xem người ta đánh nhau.
Gan cũng lớn thật.
Anh đột nhiên nhớ lại ấn tượng của mình với cô vào lúc chiều tối: Ngây thơ vô tội, nhát gan, nghe lời bố mẹ, kiểu con gái ngoan ngoãn chưa trải sự đời.
"..."
Nhìn nhầm người rồi