Thích Cậu Tớ Nói Là Xong

Anh đúng là có vấn đề


trước sau

“ĐM.”

Trần Triển thấy mình bị lơ liền xồng xộc tiến lên trước một bước, thò tay vào túi áo đồng phục của Lâm Vy.

Những chuyện như thế này mỗi tháng Lâm Vy đều phải nếm trải một lần, lâu dần thành quen, không cần nhìn cô cũng biết thứ tự hành động của Trần Triển.

Cô vẫn thản nhiên khoanh một đáp án, lát sau mới cầm bút đâm vào tay kẻ đứng bên cạnh.

“ĐM!” mu bàn tay Trần Triển bị đâm trúng, hắn giãy nảy lên: “Mẹ mày, muốn ăn đòn đúng không?”

Lâm Vy buông bút xuống, vạch túi áo đồng phục trống không ra cho Trần Triển xem: "Tôi chỉ có đúng 20 tệ, còn tiền sinh hoạt tháng này ba anh chưa đưa, không tin thì anh cứ việc gọi cho ông ấy mà hỏi."

Tuy ngoài miệng thì Lâm Vy nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ, kẻ đáng bị ăn đòn là mày thì có. Nếu không phải vì ba mày thì chẳng biết mày bị đánh bao nhiêu trận rồi.

Khi Lâm Vy thấy Trần Triển không chịu đi, cô bèn nhặt điện thoại mình từ dưới đất lên: "Điện thoại anh hết tiền à? Không gọi được đúng không? Để tôi gọi giúp anh."

Con nhà người ta cũng có đứa ngoan, đứa hư.

Riêng Trần Triển là tên khó dạy dỗ bậc nhất cả nước.

Không chăm lo học tập, hằng ngày hắn chỉ biết đàn đúm với lũ bạn bè hư hỏng, ăn chơi trác táng. Do Trần Nam Châu bận rộn công việc, không có thời gian dạy dỗ hắn nên chỉ còn cách khống chế tiền sinh hoạt. Không biết Trần Nam Châu cho Trần Triển bao nhiêu, nhưng hắn tiêu tiền như nước, cho mấy cũng chẳng đủ. Tóm lại, khi hắn đã thiếu tiền để tiêu xài, thì dù có tranh tiền sinh hoạt của cô cũng chẳng đủ cho hắn phung phí.

May là Trần Triển rất sợ Trần Nam Châu vì lo sẽ bị cắt phí sinh hoạt. Vì thế, khi Lâm Vy tìm số Trần Nam Châu để chuẩn bị gọi, Trần Triển không vui giật lấy điện thoại, ném lên giường: "Đó là ba tao, tao gọi cho ba còn cần mày giúp à?"

Trần Triển sôi máu mắng to, đá vào balo của Lâm Vy rồi rời khỏi phòng cô.

Lâm Vy bỏ bút, thẫn thờ ngồi trên ghế một lát rồi mới ngồi xổm xuống nhặt đồ vương vãi dưới đất, bỏ lại vào balo.

Lúc nhặt ví tiền, cô nhìn vào bên trong.

Bên trong trống không.

Hai mươi tệ sót lại bị Trần Triển cầm nốt. Ngay cả mấy đồng bạc lẻ ngăn bên cạnh cũng không còn.

Lâm Vy ôm cặp đứng lên, nhìn thấy một tấm ảnh rơi trên giường.

Cô lại khuỵu xuống, vươn tay ra cầm lấy.

Tấm ảnh nhỏ đã mang dấu vết thời gian. Trong ảnh, mẹ cô khi ấy còn trẻ đang ôm cô lúc bé xíu vào lòng, ở bên cạnh ba cười ngốc nghếch.

Lâm Vy nhìn chăm chú một lát, sau đó nhẹ nhàng dùng tay áo lau mặt trước mặt sau bức ảnh một lượt, rồi lại kẹp vào quyển nhật kí, khóa lại bỏ lên giường, quay lại bàn học tiếp tục làm đề.

Không đòi được tiền từ cô nên Trần Triển sẽ không dễ dàng buông tha, Lâm Vy hiểu rõ.

Khoảng thời gian yên tĩnh này chẳng qua là Trần Triển não ngắn đang bàn bạc với lũ bạn làm thế nào để trấn lột.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lâm Vy vừa làm xong bài thi, đang chuẩn bị so đáp án thì nghe tiếng chuông cửa, ngay sau đó phòng khách bắt đầu ồn ào.

Trần Triển gọi lũ bạn không ra gì của hắn tới đánh bài.

Tiếng ồn từ phòng khách vang tới lúc to lúc nhỏ, hẳn là còn có tên hút thuốc, khiến cho khói thuốc bắt đầu len lỏi vào phòng Lâm Vy.

Lâm Vy bịt mũi, cô làm bài tập được nửa trang, sau đó từ phòng khách truyền ra một trận cười khả ố, cô tức giận ném bút lên bàn, hít thở đều, sau đó bỏ sách vở vào balo, đi ra ngoài.

Mỗi lần Trần Triển đều chọn cuối ngày thi tháng để lết xác về quậy phá, bởi vì ba hắn
không có nhà còn Tống Cẩm bận ở trường chấm bài. Con người hắn vốn là vậy, không moi được tiền từ cô sẽ tìm mọi cách quấy rối, khiến cô học không được, ngủ không xong.

Khi Lâm Vy đi qua phòng khách, Trần Triển miệng ngậm một điếu thuốc, cười đểu tỏ vẻ đắc ý: “Ây dà, em gái, phải ra ngoài à?”

Mẹ kiếp, ai là em gái mi.

Lâm Vy quay lưng về phía Trần Triển, cô trợn mắt rồi thay giày ra ngoài.

Từ tiểu khu đi ra, băng qua đường cái, đi phía bên phải tầm 500 mét là tới một trung tâm thương mại, tầng một có tiệm KFC.

Chín rưỡi, ở KFC đã không còn nhiều khách, sau khi Lâm Vy đi vào, cô nhìn tiền trong Wechat Pay, đủ dư để mua một phần hamburger và một cốc Coca.

Tìm được chỗ ngồi, Lâm Vy vừa ăn hamburger vừa tập trung làm bài tập.

***

Chín giờ tối, Hứa Thuật la đói bụng, @ gọi hồn hết tất vả các thành viên, xin ý kiến nên ăn khuya món gì.

Toàn bộ thành viên chỉ có ba người.

Giang Túc ăn uống đơn giản nên không ý kiến gì, đi theo họ ra ngoài ăn.

Họ ăn ở quán lẩu HaiDiLao trong trung tâm thương mại gần tiểu khu nhà anh.

Chín giờ bốn mươi, Trình Trúc học xong tiết thanh nhạc, họ hẹn gặp lúc mười giờ ở quán.

Mười giờ một phút, Giang Túc rời khỏi nhà. Quán lẩu cách không xa, chỉ cần đi bộ tầm mười phút là đến. Nhưng đối với đại thiếu gia Giang Túc, người đã từng có tài xế riêng đưa đón đi học, thì việc hai ngày nay ngồi xe bus đã là giới hạn của anh rồi. Vì vậy, dù chỉ cần đi mười phút, anh vẫn không ngần ngại gọi xe riêng.

Trả tiền xuống xe xong, Giang Túc chẳng thèm quan tâm tin nhắn Hứa Thuật hỏi anh đi đến đâu, từ từ đi vào trung tâm thương mại.

Lúc đi ngang cửa hàng KFC, qua cửa kính anh thấy bóng dáng quen thuộc.

Anh dừng bước, nhìn bạn nhỏ bàn trên đang vừa ăn vừa làm đề, mãi đến khi Hứa Thuật gọi điện đến, anh mới vào trung tâm thương mại.

Ăn xong lẩu ở HaiDiLao, cũng đã gần mười hai giờ.

Trung tâm thương mại đã sớm đóng cửa, cả tòa nhà tối đen như mực, chỉ còn cách đi nhờ thang máy của HaiDiLao để ra ngoài. Lúc Giang Túc, Hứa Thuật và Trình Trúc đứng chờ xe, tự nhiên anh lại nhìn về phía trung tâm thương mại. Cũng đã mười hai giờ, chắc bạn nhỏ nhà bên về rồi chứ nhỉ?

Xe tới, Hứa Thuật mở cửa, cùng Trình Trúc ngồi vào ghế sau.

Hứa Thuật thấy Giang Túc vẫn đứng bên đường không nhúc nhích, bèn hạ cửa kính xuống: “Túc Túc, lên xe đi.”

Giang Túc ừ một tiếng, nói: “Các cậu về trước đi.”

“Hử? Không phải nói chở cậu về trước à?”

“Không cần đâu,” có gió thổi đến, gió đêm đầu xuân thoáng lạnh, Giang Túc kéo mũ lên: “Tôi đi bộ về cho dễ tiêu hóa.”

Xe lăn bánh rời đi, Giang Túc đứng bên đường một lúc rồi bật cười.

Anh đúng là có vấn đề.

Anh quanh quẩn ngoài trung tâm, lại đi nửa vòng, đến trước cửa KFC.

Bên trong thật yên tĩnh, quầy order chỉ có một nhân viên, vì không có khách đến nên ngồi trên ghế chơi điện thoại.

Giang Túc tiến vào, nhìn tấm kính ngăn cách nơi bạn nhỏ hàng xóm ngồi khi nãy.

....Cô vẫn ở đó.

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ????

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện