Đối với cô bé đã từng cứu mình, quả thật Dịch Trạch Viễn từng có một đoạn thời gian nhớ thương.Một cậu bé 10 tuổi, lần đầu tiên đặt chân tới vùng nông thôn, ở trong mắt đó chính là một thế giới mới mẻ. Khi ấy anh đã chạy nhảy khắp nơi rồi không cẩn thận trêu chọc một con chó nhỏ màu vàng, lần đấy anh bị rượt đuổi thiếu chút nữa mất nửa cái mạng. Trong giây phút anh tưởng như không thể chạy nổi nữa thì có một cô bé mang cặp sách đi ngang qua, cầm lấy một nhành cây dễ dàng xua đuổi con chó.Cô bé ấy có mái tóc tết đuôi ngựa, làn da trắng nõn, đôi mắt thật lớn, trông rất đáng yêu.Nhìn cô trái tim Dịch Trạch Viễn bỗng thình thịch nhảy lên, lúc ấy anh còn hơi xấu hổ vì dù sao bản thân cũng là con trai, nhưng lại cần một cô bé tới đuổi chó, chuyện này đúng là quá mất mặt.Anh lịch sự nói lời cảm ơn nhưng cô không nói lời nào, yên lặng xuất hiện cũng yên lặng rời đi.Căn bản không liếc mắt nhìn anh một cái.Lúc rời đi chiếc khăn tay nhỏ của cô không cẩn thận vướng vào nhành cây rơi xuống đất. Dịch Trạch Viễn ở phía sau lớn tiếng gọi nhưng cô không rên một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.Trong mắt của cô phảng phất không có ánh sáng, ảm đạm nặng nề.Là một nha đầu xinh đẹp nhưng kỳ quái.Dịch Trạch Viễn nhặt chiếc khăn tay trộm mang về nhà. Nhiều năm qua anh thỉnh thoảng sẽ lấy ra nhìn, rồi nhớ tới chuyến đi về vùng nông thôn duy nhất của mình cùng với cô bé năm đó.Mặc dù một đứa trẻ 10 tuổi không hiểu cái gì gọi là mối tình đầu, nhưng cô gái nhỏ kia quả thật là bạch nguyệt quang của anh năm đó.Nhưng đó đều là chuyện của bao nhiêu năm trước, hiện tại lấy ra chỉ làm trò trước mặt Tô Nghê. Âu Tiểu Xuân nói này nọ không phải là đang làm lớn chuyện hay sao.Trong khi Dịch Trạch Viễn luống cuống tay chân, muốn vì mình giải thích, Tô Nghê đã chủ động mở miệng: “Không nghĩ tới anh rất nhớ tình bạn cũ.”Lời này cũng không biết là khen hay chê, hoặc là...Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên não động mở rộng ra —— ồ, chắc không phải là ghen tị chứ.“Đúng vậy.” Anh có tinh thần, thâm tình cảm khái: “Tôi vẫn luôn nhớ và muốn được gặp lại cô ấy một lần.”Âu Tiểu Xuân và Dương Lại Lại ở bên cạnh ồn ào, Tô Nghê vẫn bình tĩnh như cũ.Cô đứng lên thu dọn chén đũa, tựa như tùy ý hỏi: “Loại thiếu gia như anh chạy tới vùng nông thôn làm gì?”“Năm ấy ba dẫn tôi đi thăm một người bạn của ông.” Dịch Trạch Viễn lâm vào hồi ức: "Phải thừa nhận rằng, nơi gọi là Vinh Hương kia quả thật không tồi, khắp núi đồi đều là các loại cây cối, hoa cỏ.”Cuối cùng, đáy mắt Tô Nghê vi diệu hiện lên một tia sáng.Một lát sau cô nhẹ nhàng nói: “Phải không.”Dịch Trạch Viễn thấy cảm xúc của cô đột nhiên thay đổi, tưởng lời nói vui đùa của mình chọc họa, thừa dịp Âu Tiểu Xuân và Dương Lại Lại ở bên kia chơi đùa anh tiến lại gần Tô Nghê, thấp giọng tựa như dỗ dành: “Bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy cô mỗi ngày.”Thanh âm của anh lộ ra ôn nhu lưu luyến, động tác trong tay Tô Nghê cứng lại, bên tai hơi nóng. Cô cưỡng chế cảm xúc đang bắt đầu nổi lên trong lòng.Nỗ lực ổn định tâm thần, cô ngẩng đầu bình tĩnh liếc anh: “Tôi đếm đến ba.”……OK, hiểu.Dịch Trạch Viễn nhấc tay, thành thật ngồi về chỗ cũ, quy quy củ củ, không đi chọc cô.Cái gì mà tổng tài cao quý, ở trước mặt Tô Nghê anh tựa như một con cá chết trôi sông.Cũng là thấy quỷ, anh đối với cô quả thật không hề có sức chống cự.Bên kia, Âu Tiểu Xuân nhận được điện thoại trong nhà thì vội vàng nói tạm biệt rồi rời tứ hợp viện.Dương Lại Lại cùng anh ta chơi điên cuồng nửa ngày nay đã mệt mỏi, cô bé ghé vào trên bàn, mí mắt gục xuống, bắt đầu buồn ngủ.Buổi tối 8 giờ, sau khi đưa tiểu nha đầu về phòng ngủ Tô Nghê cuối cùng cũng có một lúc yên bình.Trở lại phòng khách, cô nhắc nhở Dịch Trạch Viễn: “Anh không đi?”Dịch Trạch Viễn nhìn đồng hồ, tuy rằng không tình nguyện, nhưng trước mắt trai đơn gái chiếc quả thật không thích hợp để anh tiếp tục ở lại.“Được rồi, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”Lưu luyến nhìn thêm vài lần mới xoay người rời đi.Thân ảnh anh của phản chiếu dưới bóng cây loang lổ trong sân, càng kéo càng dài, thẳng đến khi cánh cửa lớn mở ra thì hoàn toàn biến mất.Tô Nghê nhíu mày, trầm mặc hồi lâu vẫn không nhịn được thở dài một tiếng, nhanh chân đuổi theo anh.Dịch Trạch Viễn vẫn chưa đi xa, nghe tiếng bước chân anh quay đầu nhìn, thấy là cô thì ôm ngực vui vẻ: “Sao vậy, không thấy hai phút đã nhớ tôi rồi?”Đuôi mắt Tô Nghê nhếch lên, thanh âm đạm mạc: “Con chó ở giao lộ phía trước cũng nhớ anh.”Giọng nói lạnh lùng hòa với gió đêm lạnh lẽo, Dịch Trạch Viễn đột nhiên giật mình, thật là một câu thức tỉnh người trong mộng —— thiếu chút nữa anh đã quên con chó có nghị lực hơn người kia.Làm một tổng tài cao quý, nhưng vì muốn giữ mạng tạm thời anh đành hậm hực ngậm miệng, yên lặng thành thật đi theo Tô Nghê.Hai người đang đi, Tô Nghê đột nhiên hỏi: “Anh…thật sự vẫn nhớ rõ bé gái kia?”Dịch Trạch Viễn nghiêm túc suy nghĩ. "Thật ra tôi cũng không nhớ rõ bộ dáng cô ấy.”“Chỉ nhớ rõ…” Anh ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm mênh mông vô bờ, một lúc sau nhẹ nhàng nói: “Cô ấy giống như không hề vui vẻ.”Tô Nghê cúi đầu không nói, lẳng lặng đi tới.Thấy cô vẫn luôn trầm mặc Dịch Trạch Viễn tự trách mình không chịu nói thẳng, rõ ràng người anh thích chính là người trước mắt, nhưng vì sao cứ muốn nói tới chuyện cô bé kia?Anh dừng bước chân, khẽ kéo tay Tô Nghê.Dưới ngõ nhỏ Tiểu Nam, ánh trăng lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú đầy dịu dàng của anh:“Nhưng bây giờ tôi chỉ thích cô.”Tô Nghê trầm mặc, muốn tránh thoát khỏi anh, thế nhưng Dịch Trạch Viễn lại gắt gao túm chặt không bỏ.“Tôi biết cô suy nghĩ cái gì.”Anh nheo đôi mắt, giọng nói kiên định: “Lúc trước tôi đã nói qua, tôi không tin những cái đó.”Giống như chiếc áo giáp bị chọc thủng, trong lòng Tô Nghê vừa động, ánh sáng vừa bốc cháy nơi đáy mắt chỉ dừng lại một giây, rất nhanh đã dập tắt.“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Biểu tình của