Từ trong chùa đi ra đã là hoàng hôn.Dịch Trạch Viễn mệt người, tâm càng mệt.Hoá ra khuôn mặt tuấn tú của mình ở trước mặt Tô Phương Thu vẫn kém hơn tên trợ lý kia. Anh thật sự không thể nào hiểu nổi cái thế giới này, nói như thế nào thì mình và lão thái thái cũng có tám quả trứng luộc nước trà làm giao tình, nhưng tại sao vẫn không thể lọt vào mắt của bà.Âu Tiểu Xuân chính là tên tiểu hồ ly tinh.Nội tâm Dịch tài xế đang diễn ra cực phong phú, hai bà cháu ngồi ở phía sau hoàn toàn không biết tình hình.Tô Nghê cầm di động nói với Tô Phương Thu: "Bà ngoại, bây giờ cháu sẽ đặt cho khách sạn cho bà, ăn cơm xong chúng ta sẽ đi qua đó."Lúc trước vì sợ Tô Phương Thu lo lắng Tô Nghê đã nói dối công ty phân ký túc xá, không nói cho bà biết kỳ thật mình thuê một căn phòng nhỏ ở khu tứ hợp viện vùng ngoại thành. Thành bắc trị an không tốt, tam giáo cửu lưu hỗn tạp, nếu đưa bà về đó khó tránh khỏi việc sẽ khiến bà lo lắng.Tô Phương Thu nghe vậy buồn bực nói: "Sao phải ở khách sạn, lúc trước chẳng phải cháu đã nói đơn vị phân ký túc xá à, còn nói điều kiện đặc biệt tốt, có cả thang máy chung cư."Tô Nghê ngập ngừng: "Bởi vì..."Trong lúc nhất thời cô cũng không biết dùng lý do gì để qua loa lấy lệ, ậm ờ nửa ngày: "Ừm, bởi vì...một phòng khác có đồng nghiệp đang ở, bà đi cũng không có chỗ ngủ."Tô Phương Thu ồ một tiếng, nghĩ nghĩ vẫn là đau lòng tiền: "Nghê Nghê à, bà ngoại có thể ngủ cùng cháu một đêm. Chúng ta đừng lãng phí tiền thuê khách sạn, hơn nữa cũng đã lâu hai bà cháu ta không ngủ cùng nhau rồi, được không?"......Đã nói đến nước này rồi Tô Nghê cũng không tìm thấy cớ để từ chối.Cô thở dài trong lòng, nghĩ thầm hôm nay chỉ có căng da đầu đưa lão thái thái tới ngõ Tiểu Nam.Tô Phương Thu hỏi Dịch Trạch Viễn: "Tiểu Dịch, cháu sắp xếp ký túc xá cho Nghê Nghê ở đâu, làm phiền cháu trực tiếp đưa chúng ta tới đó."Dịch Trạch Viễn cười cười, đáy mắt hiện lên một cái chớp mắt giảo hoạt: "Vâng."Chùa Sơn Thủy ở thành nam, trở về tứ hợp viện hẳn là đi về thành bắc, nhưng Tô Nghê nhìn đường đi cảm thấy không quá thích hợp.Sao xe lại chạy về hướng trung tâm thành phố?"Có phải anh đi nhầm đường rồi không?" Cô hỏi Dịch Trạch Viễn.Dịch Trạch Viễn chậm rì rì trả lời: "Không có."Anh từ kính chiếu hậu nhìn Tô Nghê, cười như không cười: "Không phải chúng ta trở về ký túc xá sao."Tô Nghê mấp máy môi, không hé răng.Dịch Trạch Viễn rõ ràng biết cô ở thành bắc, hiện tại lại cố ý chạy hướng trái ngược, có quỷ mới biết anh muốn giở trò gì, nhưng bây giờ Tô Phương Thu đang ở đây cô không có biện pháp mở miệng hỏi, vừa hỏi thì lập tức lộ tẩy.Đành phải đi một bước nào xem bước ấy, tạm thời cứ đi theo Dịch Trạch Viễn vậy..Xe một đường chạy đến khu chung cư độc thân nổi tiếng trong nội thành, tới cửa hệ thống sẽ tự động cho qua khi đã nhận diện được biển số xe của Dịch Trạch Viễn.Tới bãi đỗ xe, Tô Nghê đi đến cốp xe lấy hành lý vừa hỏi Dịch Trạch Viễn: "Anh làm cái quỷ gì vậy, đây là chỗ nào?"Dịch Trạch Viễn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu: "Khẩn trương làm gì, tôi đâu có bán cô."Tô Nghê hất tay anh: "Hỏi anh đấy, đây là chỗ nào.""Nghê Nghê à, trong bao có trứng luộc đấy, cháu nhẹ tay một chút kẻo vỡ."Tô Phương Thu ở phía trước hô to, vẫn không yên tâm: "Thôi, vẫn là bà tự làm thì hơn."Dịch Trạch Viễn thấy lão thái thái đi tới, vội vàng nhét chìa khóa vào tay Tô Nghê, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Muốn lão thái thái vui vẻ thì đừng đưa ra nhiều vấn đề như vậy."Nói xong anh vui mừng đi dỗ Tô Phương Thu. Tô Nghê nắm chìa khóa giống như hiểu rõ gì đó, nhìn bóng dáng Dịch Trạch Viễn tâm tình cô có chút phức tạp.Ba người vào thang máy tới tầng lầu, Tô Nghê là người ra khỏi thang máy trước tiên, ra bên ngoài cô lại đứng yên một chỗ, không biết nên đi bên trái hay bên phải.Một tầng này có bảy hộ gia đình, tuy cô đang cầm chìa khóa nhưng Dịch Trạch Viễn không nói là nhà số mấy.Tô Phương Thu thấy cô đứng bất động, hỏi: "Sao không đi tiếp."Tô Nghê miễn cưỡng cười, giả ý bước hai bước.Cô nhìn Dịch Trạch Viễn, ánh mắt không ngừng hỏi anh: "Bên trái hay bên phải?"Dịch Trạch Viễn vì cô giải vây, đỡ Tô Phương Thu đi bên phải. "Không có việc gì, không có việc gì, chắc là do Tô Nghê hơi mệt."Tô Nghê lặng lẽ đuổi kịp anh, đi đến một cánh cửa thì dừng lại. Dịch Trạch Viễn quay đầu: "Cô còn thất thần làm gì, mau mở cửa.""A."Tô Nghê nhanh tay móc chìa khóa, cứng ngắc cắm chìa khóa, qua nửa ngày mới mở cửa ra.Đây là một căn hộ độc thân gồm ba phòng.Cùng với ký túc xá Tô Nghê đã miêu tả với Tô Phương Thu vô cùng phù hợp.Tô Phương Thu bước vào không ngừng cảm thán: "Nghê Nghê, cháu xem đơn vị của cháu phân ký túc xá thật tốt.""Cháu xem sofa này thật mềm.""Còn chiếc TV này nữa, thật lớn."Cảm thán nửa ngày cuối cùng bà cũng nhớ tới Dịch Trạch Viễn, quay đầu nắm chặt tay anh: "Tiểu Dịch à, thật là cảm ơn cháu đã chiếu cố Nghê Nghê nhà bà."Tô Nghê ở bên nhàn nhạt cười, trong lòng đồng thời nhẹ nhàng thở ra, cũng thoáng nhìn Dịch Trạch Viễn tỏ ý cảm ơn.Cô lớn từng này rồi đúng là không muốn Tô Phương Thu nhọc lòng vì mình nữa, từ khi ra ngoài mỗi lần gọi điện thoại về cô đều nói mình rất tốt, bảo bà không cần lo lắng. Mà hôm nay lời nói dối thiện ý thiếu chút nữa đã bị vạch trần, may mắn thay Dịch Trạch Viễn đã ra tay giúp đỡ.Cô lặng lẽ đánh giá xung quanh, căn nhà trang hoàng khá thoải mái và tươi mát, đơn giản chỉ có ba màu đen, trắng và xám, nội thất và các vật dụng không nhiễm một hạt bụi, hẳn là có người quét dọn định kỳ."Trong nhà thật sạch sẽ, bà phải đổi giày mới được." Tô Phương Thu đi đến tủ giày mở cửa.Lúc Dịch Trạch Viễn ý thức được không thể thì đã chậm, lão thái thái xách ra một đôi dép lê nam, đánh giá một lúc, sâu kín hỏi: "Nghê Nghê, cháu ở cùng đồng nghiệp nam?""A."Vừa nhìn là biết là dép Dịch Trạch Viễn. Đầu Tô Nghê muốn phình ra, vội vàng giải thích: "Không phải, cái kia...là vì trong nhà thường xuyên có đồng nghiệp tới làm khách, cho nên dép nam dép nữ cháu đều chuẩn bị."Tô Phương Thu nhíu mày suy nghĩ, yên lặng gật đầu -- "Ồ."Lý do này giống như đã được chấp nhận.Bà lại hỏi: "WC ở đâu, bà muốn rửa tay.""WC ở..." Tô Nghê nhìn khắp nơi, trong nhà có ba phòng đang đóng cửa, cô cũng không biết cái nào là nhà bếp, đâu là nhà vệ sinh và phong ngủ là cái nào.Dịch Trạch Viễn đành phải tích cực chỉ đường cho Tô Phương Thu: "Lão thái thái, nhà vệ sinh ở kia."Tô Phương Thu nhíu nhíu mày, ẩn ẩn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.Hình như Tiểu Dịch lãnh đạo hiểu rõ căn nhà này hơn cả cháu gái của mình.Bà ở trong lòng nói thầm vừa đi vào nhà vệ sinh.Sau khi đưa Tô Phương Thu vào nhà vệ sinh Dịch Trạch Viễn chạy nhanh vào phòng ngủ cất hết những thứ liên quan tới mình vào tủ quần áo. Tô Nghê ở bên kiểm tra, xác định không còn sót gì mới yên tâm, chợt nghe lão thái thái ở phòng khách hỏi: "Nghê Nghê, đứa nhỏ này thật là, sao đánh răng còn dùng ly uống rượu?"Tô Nghê nghe thấy như lọt vào trong sương mù, ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy trong tay lão thái thái cầm một cái ly chân dài tinh xảo, bên trong cắm bàn chải đánh răng và kem đánh răng. Bà dùng vẻ mặt không còn lời nào để nhìn cô."???"Tô Nghê mở to hai mắt nhìn chằm chằm cái ly nửa ngày, theo bản năng nhìn về phía Dịch Trạch Viễn.Người đàn ông này có tật xấu gì vậy?Dịch Trạch Viễn bị cô nhìn chằm chằm đến xấu hổ, khụ hai tiếng hạ giọng biện minh: "Nhìn cái gì mà nhìn, từ trước đến nay cuộc sống của tôi đều như vậy."Lời này Tô Nghê không còn gì để nói.Cô hít sâu một hơi, ý thức được không thể để Tô Phương Thu đi dạo lung tung trong căn nhà này, không chừng sẽ khai quật ra mấy loại đam mê cổ quái của Dịch Trạch Viễn, đến lúc đó cho dù cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.Kéo Tô Phương Thu đến sofa ngồi xuống, Tô Nghê khuyên bà: "Bà ngoại, bà chơi một ngày chắc cũng đã