Dịch Trạch Viễn là một người không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ chó. Sau 18 năm anh lại gặp được một vị ân nhân cứu mạng.Bông tuyết bay bay trước mắt, đường cong khuôn mặt Tô Nghê giống như nạm đầy kim cương vụn, hết sức rõ ràng.Cô rũ mắt hỏi người đàn ông đang dựa vào lòng mình: "Làm gì vậy, muốn ăn vạ?""Hả? A ——" Tim đập rất nhanh. Dịch Trạch Viễn cuối cùng cũng hoàn hồn, thu eo đứng dậy.Anh mất tự nhiên sờ sờ mũi, giải thích vì hành vi của mình:"Sức lực của cô quá lớn rồi."Tô Nghê nhướn mày, khóe miệng nhẹ cong lên một nụ cười trào phúng: "Thật không ngờ Dịch tổng cũng sợ chó."Dịch Trạch Viễn vừa từ nguy hiểm lấy lại bình tĩnh thì bị cấp dưới trào phúng, cả người đều không tốt.Anh khụ một tiếng, ưỡn ngực thẳng lưng, nỗ lực tìm lại tôn nghiêm của một tổng tài: "Tôi sợ chó? Haha! Tôi vẫn chưa hỏi cô đấy, tôi đang chạy đêm vô cùng êm đẹp đột nhiên cô kéo tôi vào đây làm gì?"Nói xong còn giả ý xoa xoa cánh tay, trách móc: "Thiếu chút nữa kéo tôi trật khớp."Bộ dáng nghiêm túc nói hươu nói vượn của anh khiến Tô Nghê âm thầm buồn cười: "Nói như vậy là tôi nhiều chuyện."Cô quay đầu, vỗ vỗ những bông tuyết trên người, bước chân đi vào nhà: "Vậy tôi không quấy rầy nữa, anh cứ tiếp tục chạy đi."......Đây là cấp dưới sao, có nhân tính không hả? Băng thiên tuyết địa, một ly nước ấm cũng không mời người ta uống đã bắt đầu đuổi người.Dịch Trạch Viễn chán nản nhấc chân đi ra ngoài cửa, nghĩ tới chuyện mình đích thân mang thuốc tới cho người phụ nữ máu lạnh này anh lập tức có loại xúc động muốn đánh chết chính mình——Quả thực là ăn no rửng mỡ, không có việc gì lại đòi học Lôi Phong.Trong nháy mắt, khi đưa tay mở cửa anh bỗng nhiên nhớ tới Âu Tiểu Xuân, tiểu tử kia xuất phát là nửa giờ trước.Tuy không muốn nhiều lời với người phụ nữ này, nhưng Dịch Trạch Viễn vẫn chỉ có thể không tình nguyện nhìn bóng dáng Tô Nghê, hỏi: "Này, cô có biết trợ lý Âu ở đâu không?""Sao tôi biết được?" Tô Nghê xoay người, không thể hiểu được: "Anh ta cũng tới?"Dịch Trạch Viễn trong lòng lộp bộp, lập tức nhớ tới con chó lớn kia, đêm khuya tĩnh lặng Âu Tiểu Xuân có đi mà không có về, chắc không phải là...Anh nhanh chóng lấy di động muốn gọi cho Âu Tiểu Xuân, vừa tìm được dãy số thì bên kia cũng vừa lúc gọi tới."Sếp! Là tôi."Sau khi được kết nối, giọng nói tràn đầy năng lượng của Âu Tiểu Xuân vang lên, nghe ra thì anh ta so với Dịch Trạch Viễn tinh lực vẫn còn dư thừa.Dịch Trạch Viễn nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới hỏi: "Cậu chạy đi đâu vậy?"Tô Nghê ngồi sưởi ấm bên bếp lò trong nhà, giây lát thì nghe thấy Dịch Trạch Viễn ở ngoài sân dương cao giọng nói: "Cậu CMN chết ở đấy luôn đi."Cô đưa mắt nhìn chỉ thấy biểu tình khó chịu của người đàn ông, anh đen mặt tắt điện thoại.Dịch Trạch Viễn đứng tại chỗ, giống như đang trải qua một hồi đấu tranh nội tâm phức tạp, một lát sau thì đi đến bên cạnh Tô Nghê, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gian nan mở miệng —— "Chuyện đó, cô cho tôi mượn ít giấy vệ sinh đi.""...???"Nhãn hiệu thời trang "YIS" của tập đoàn Dịch thị là nhãn hiệu thời trang được hoan nghênh nhất trong nước. Thời đại của Dịch Thiệu Lễ chỉ tập trung vào việc thiết kế và tạo ra những mẫu thời trang thời thượng. Mấy năm gần đây, sau khi Dịch Trạch Viễn tiếp nhận bộ phận quản lý đã không ngừng mở rộng lĩnh vực, hiện tại đã mở rộng thêm những mặt hàng mà những người trẻ tuổi yêu thích, từ quần áo đến giày dép, từ nước hoa đến mỹ phẩm, mỗi sản phẩm đều bắt kịp xu hướng của giới trẻ hiện nay.Vì vậy, Dịch Trạch Viễn không đơn thuần chỉ là một tổng tài, mà còn là vị tổng tài có phẩm vị rất cao.Bây giờ, vị tổng tài này đang trên đường đưa giấy vệ sinh cho trợ lý nhỏ của mình.Tô Nghê sóng vai đi bên cạnh anh. Trời rất lạnh, hai người cũng không có quá nhiều đề tài để nói với nhau, một đường yên tĩnh không nói gì, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng những bông tuyết rơi vào bên tai.Dịch Trạch Viễn muốn nói gì đó để bầu không khí không còn nặng nề, nhưng nhìn mặt mày lạnh nhạt Tô Nghê dường như không hề có ý muốn nói chuyện với anh.Nhớ tới lời Âu Tiểu Xuân nói anh cúi đầu lặng lẽ quan sát tay cô.Quả nhiên, trên tay phải của cô có một vết thương màu đỏ nhạt bắt mắt.Thu hồi tầm mắt tiếp tục đi vài bước, Dịch Trạch Viễn ra vẻ tùy ý:"Tay bị thương cô không băng bó sao."Tô Nghê dừng chân, nhàn nhạt nói: "Tôi không yếu ớt đến vậy."Dịch Trạch Viễn: "..."Được rồi, anh nên nghĩ đến sớm hơn. Một người phụ nữ có thể tay không đánh bốn người đàn ông, chút thương tích này thì tính là gì."Dịch tổng." Tô Nghê thả chậm bước chân, trên mặt là nụ cười như có như không: "Muộn như vậy sao anh lại hạ mình chạy tới loại địa phương vắng vẻ này để ——"Cô cố tình dừng một giây, rồi nhấn mạnh hai chữ: "Chạy, đêm?"Dưới chân Dịch Trạch Viễn lảo đảo một cái. Anh vội hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, cười nói: "Nơi này không khí rất tốt.""Thì ra là thế." Tô Nghê cũng cười.Qua một ngã rẽ, cô dừng giữa đường, ngón tay chỉ về phía trước: "Này, nhà vệ sinh ở đằng kia."Dịch Trạch Viễn nhìn theo hướng cô chỉ, cách 20m quả thật có một ngôi nhà trệt đơn giản được xây bằng gạch.Chỉ là xung quanh không có người sinh sống, gần đó là một mảnh đất trống, tối lửa tắt đèn, hoang vắng tới mức làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.Anh quay đầu hỏi: "Cô không đi với tôi à?""???" Tô Nghê kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ Dịch tổng muốn tôi đi vào nhà vệ sinh đưa giấy cho trợ lý Âu."Dịch Trạch Viễn giơ giấy vệ sinh trong tay: "Vậy cảm ơn cô."Tuyết đã rơi nhỏ hơn, Tô Nghê sửa cổ áo, xoay người chuẩn bị về nhà. Vừa đi được hai bước cô giống như nghĩ tới gì đó, quay đầu gọi Dịch Trạch Viễn: "Dịch tổng.""Hả?" Dịch Trạch Viễn quay đầu nhìn cô."Anh thật sự không sợ chó.""A, sao có thể." Dịch Trạch Viễn bày ra vẻ mặt tự tin, xua tay: "Vừa rồi tôi cố ý chơi đùa với con chó kia thôi, muốn nhìn xem ai chạy nhanh hơn.""Ồ." Tô Nghê nhếch khóe miệng đầy ý vị sâu xa: "Vậy là tốt rồi."Hai người cứ như vậy chia tay nhau ở giao lộ.Sau khi cô rời đi Dịch Trạch Viễn càng nghĩ càng cảm thấy câu hỏi kia có điểm không thích hợp, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu. Trái lo phải nghĩ cuối cùng anh cũng đi tới cái nhà vệ sinh mà theo như miêu tả của Âu Tiểu Xuân thì tuyết có thể thổi vào mông.Anh bịt mũi để không phải ngửi thấy thứ mùi hôi khó chịu kia, dựa vào cửa nhà vệ sinh gọi lớn: "Âu Tiểu Xuân!"Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng đáp trả đầy kinh hỉ —— "Sếp ơi, tôi ở đây."Dịch Trạch Viễn lấy giấy vệ sinh Tô Nghê đưa cho, ghét bỏ từ ngoài cửa ném vào.Một phút sau, Âu Tiểu Xuân từ trong nhà vệ sinh chạy ra.Anh ta liên tục nói cảm ơn với Dịch Trạch Viễn, cả người bị đông lạnh đến giọng nói cũng run rẩy: "Sếp, người tốt cả đời bình an. Tôi vĩnh viễn sẽ nhớ ơn anh đã mang giấy vệ sinh tới cho tôi."Bốn phía yên tĩnh đến quỷ dị, giọng nói của Âu Tiểu Xuân phá lệ ồn ào. Dịch Trạch Viễn nhịn xúc động muốn đánh anh ta: "Cậu mau câm miệng đi."Đã là đêm khuya, anh chỉ muốn tìm được xe của mình rồi về nhà, không có thời gian đứng đây nghe anh ta niệm kinh mang ơn đội nghĩa.Phân biệt phương hướng, Dịch Trạch Viễn tự mình đi tới bãi đất trống phía trước. Âu Tiểu Xuân sửng sốt một cái, vội vàng đuổi theo: "Đừng đi hướng này.""?" Dịch Trạch Viễn khó hiểu: "Tại sao?""Vừa rồi, lúc tôi tới đây có nhìn thấy một con chó sống ở phía trước. Con chó ấy rất lớn, vô cùng lớn, lúc ấy tôi đã phải đợi thật lâu, cho tới khi nhìn thấy nó rời đi mới dám tiến