Trên đường lái xe về nhà, Từ Ý Thâm vẫn không nói gì.
Mạc Thi có chút lo lắng về anh, hành động của anh quá khác thường.
Cô kéo tay anh, "Từ Ý Thâm, rốt cục anh sao vậy?"
Quai hàm anh căng ra, chậm chạp không nói gì nhưng càng lúc càng nắm chặt tay Mạc Thi.
Cô nhếch môi cũng không hỏi gì nữa.
Đợi tới khi vào trong nhà, vừa vào cửa Từ Ý Thâm đã ôm chặt lấy Mạc Thi.
Mạc Thi có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn anh: "Từ Ý Thâm, anh sao vậy?"
Mắt anh có chút hồng, một lúc lâu sau mới nói, "Mạc Thi, em có lập bia mộ cho con của chúng ta không?"
Mạc Thi bỗng trợn tròn mắt.
Ra khỏi nhà, lái xe 8 cây số, cuối cùng xe dừng lại ở một đỉnh núi nhỏ.
Từ Ý Thâm đứng dưới chân núi không dám tiến lên phía trước, trong đôi mắt đen sâu thẳm đã hiện lên đầy tơ máu.
Mạc Thi kéo tay anh, "Em không sao, lúc rảnh vẫn tới thăm một chút. Khi đó, con đã khá lớn rồi, thằng bé không thể đến với cuộc đời này, em thật sự rất tự trách."
Mạc Thi nói giọng còn mang theo chút nghẹn ngào.
Từ Ý Thâm ôm cô thật chặt, "Là lỗi của anh."
Cô mang thai, anh đều không biết.
Nếu như anh biết, dù cho cô muốn chia tay anh cũng sẽ không thật sự rời khỏi cô. Anh nên ở bên chăm sóc cô, có anh chăm sóc sao cô có thể một mình ra nước ngoài sinh con. Cô cũng sẽ không bất cẩn bị ngã, khiến con trai của họ mất đi.
Anh chỉ nghĩ tới cảnh tượng đó đã cảm thấy đau lòng như vậy, huống chi là người suýt nữa đã được làm mẹ như Mạc Thi.
Cô ngẩng đầu nói: "Có lẽ là duyên phận chưa đủ, con trai không thể đến bên cạnh em."
Từ Ý Thâm kéo tay cô nhẹ nhàng hôn, nghẹn ngào nói: "Mạc Thi, chúng ta còn có thể có con."
---
Ngày Mạc Thi phát hiện mình mang thai, Từ Ý Thâm đang trong cuộc họp. Mở điện thoại lên mới phát hiện Mạc Thi gửi cho anh tin nhắn thoại.
Cô rất kích động, ở đầu bên kia căng thẳng nói: "Ông xã! Em... Em hình như có rồi!"
Từ Ý Thâm nhất thời không chú ý, mở loa ngoài điện thoại, lúc âm thanh phát ra bên ngoài trong nháy mắt anh liền bối rối.
Đồng nghiệp bên cạnh mờ ám nhìn anh, "Luật sư Từ, chúc mừng anh."
Từ Ý Thâm run lên, dần dần trên mặt mới xuất hiện ý cười, lập tức chạy như bay ra ngoài, kích động đến mức giống như tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
---
Chuyện Mạc Thi mang thai nhanh chóng đẩy lên đầu hot search. Có người nhìn thấy cô được một người đàn ông đưa đến khoa sản kiểm tra, còn có video chứng minh.
Fan lập tức bùng nổ.
"Tôi từ bỏ! Nữ thần mà lại có con!"
"Tôi chỉ muốn hỏi, cô ấy kết hôn rồi sao? Là hôn nhân bí mật hay là chưa kết hôn đã sinh
con?"
"Người ta đã kết hôn từ lâu rồi! Mấy người ngu xuẩn!"
"Tôi có bạn bè là đồng nghiệp của chồng cô ấy. Chồng cô ấy là luật sư rất nổi tiếng."
@ lầu trên: "Ai vậy? Luật sư nào?"
"XYS!"
"..."
"Mẹ nó! Từ Ý Thâm! Thần tượng của tôi!"
Tin Mạc Thi kết hôn và mang thai nhanh chóng sáng tỏ, các tư liệu về Từ Ý Thâm cũng bị đào lên.
Từ Ý Thâm nhân lúc mấu chốt này, mở cho mình một cái Weibo, bài đăng đầu tiên trên Weibo là ảnh giấy đăng ký kết hôn của anh và Mạc Thi.
Lời đồn Mạc Thi chưa kết hôn đã mang thai tự nhiên bị dập tắt.
Lúc Mạc Thi mang thai đến tháng thứ tám, tâm tình trở nên cực kì căng thẳng. Tâm tình căng thẳng thì tính khí đặc biệt nóng nảy.
Hôm đó Từ Ý Thâm có một vụ án, bận rộn trong thư phòng đến hai giờ sáng mới chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa, không ngờ đã bị khóa rồi. Nghĩ thời gian đã khuya, sợ đánh thức Mạc Thi nên định đi đến thư phòng tìm chìa khóa dự phòng.
Nhưng mà, tìm cả nửa ngày cũng không thấy chìa khóa dự phòng ở đâu.
Ngay vào lúc anh đang buồn bực, điện thoại vang lên, Mạc Thi nhắn tin tới.
[Anh thích làm việc thế thì hãy cùng công việc của anh ngủ ngon đi!]
Từ Ý Thâm ngây ngốc đứng đó. Hóa ra anh đang bị vợ mình giận dỗi à?
Từ Ý Thâm nằm trên sô pha trong phòng khách nhắn tin cho Thẩm Chi Niên.
[Lúc vợ cậu mang thai, tính khí thế nào?]
Thẩm Chi Niên còn đang bận, nhìn thấy tin nhắn nhanh chóng trả lời: [Ngày nào cũng bị mắng.]
Từ Ý Thâm ngẩn ta, lại hỏi: [Vậy phải làm thế nào bây giờ?]
Thẩm Chi Niên: [Bà xã là trời!]
Mang thai đến tháng thứ mười, Mạc Thi thuận lợi sinh hạ một bé trai khỏe mạnh.
Từ Ý Thâm rất vui vẻ, bế đến khoe với Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên rất đắc ý, không hề ghen tị chút nào, chỉ một câu "Cậu có con gái sao?" đã khiến Từ Ý Thâm tức đen mặt.
Mạc Thi an ủi Từ Ý Thâm, "Sau này chúng ta lại sinh thêm con gái."
Từ Ý Thâm hừ, "Không sao, dù sao con gái của cậu ta cũng trở thành con dâu nhà chúng ta."
Truyện convert hay :
Bạo Manh Hồ Bảo: Thần Y Mẫu Thân Muốn Nghịch Thiên