Editor: Dánh
Cô không tin Lâm Thư Mặc là loại người này.
"Anh lừa em." Kiều Nguyệt lau lau nước mắt, hung hăng trừng hắn, "Anh nhất định đang lừa em."
Cô sốt ruột đi lên trước, duỗi tay muốn cầm tay hắn.
Lâm Thư Mặc tránh tay cô lui về sau, do dự trong ánh mắt đã biến mất, thanh âm hắn lạnh nhạt bình tĩnh, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta chia tay đi, về sau em đừng tìm anh nữa."
Sắc mặt cùng thanh âm anh đều lạnh, Kiều Nguyệt chậm rãi buông tay, ngây ra nhìn hắn.
"Em đi đi." Lâm Thư Mặc nhìn Kiều Nguyệt, lần nữa mở miệng.
Kiều Nguyệt rốt cuộc tin những gì cô vừa thấy đều là thật, Lâm Thư Mặc thật sự thích người khác, hắn vừa cùng người khác ... ngủ chung.
"Anh cùng cô ta, khi nào anh cùng cô ta ở bên nhau?" Giọng nói cô run run, hai mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Lâm Thư Mặc, khăng khăng muốn một đáp án.
Sau khi trầm mặc thật lâu Lâm Thư Mặc mới nói: "Em biết những chuyện này có ý nghĩa gì đâu."
"Đương nhiên là có." Kiều Nguyệt cắn môi, tay nắm chặt cặp sách trên người, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại.
Không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh. Lâm Thư Mặc nhìn Kiều Nguyệt, thấy cô chấp nhất muốn nghe, rũ mắt nói: "Anh cùng cô ấy trong thời gian này có tiếp xúc trong công việc, thời gian dài liền thích nhau."
Hắn giống như đang nói chuyện phiếm, là một chuyện vô cùng bình thường.
Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Kiều Nguyệt trước kia xem Lâm Thư Mặc như anh trai, rất để ý anh, cô biết ngôn hành cử chỉ của anh đại biểu ý gì.
"Anh nói dối." Kiều Nguyệt đi lên trước một bước, "Thư Mặc, anh vốn không thích người phụ nữ đó, anh không thích cô ta. Nếu anh thật sự thích cô ấy, hiện tại anh sẽ không ..."
"Vậy thì sao?" Lâm Thư Mặc lãnh đạm ngắt lời Kiều Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, cho dù anh thật sự không thích cô ấy nhưng bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ của anh."
Mọi lời nói của Kiều Nguyệt đều nghẹn lại, hốc mắt cô đầy nước mắt, gắt gao cắn môi, liều mạng không cho nước mắt rơi xuống.
Hắn nói đúng, cho dù hắn không thích người phụ nữ đó nhưng hắn đã cùng cô ta ngủ chung.
Lâm Thư Mặc nhắm mắt, nhẫn tâm nói: "Ở bên cô ấy, cô ấy có thể trợ giúp sự nghiệp cho anh. Còn em? Em ngoài thêm gánh nặng cho anh thì em làm được gì?"
Kiều Nguyệt không nhịn xuống được, nước mắt chảy xuống, "Nhưng anh đã nói thích em nhất, mãi mãi chỉ thích em một người, anh sẽ không có người khác. Anh nói sẽ luôn luôn sủng em, sẽ không để em chịu một chút ủy khuất nào."
Tầm mắt cô ngày càng mơ hồ, nước mắt chảy qua gương mặt, có chút nóng. Cô đã không thấy rõ mặt Lâm Thư Mặc nhưng miệng vẫn không ngừng lặp lại hứa hẹn trước kia của hắn: "Anh còn nói, còn nói sẽ mua nhà ở Nghi Thành, muốn em dọn vào ở cùng anh. Về sau chuyện trong nhà đều để em quản lí, chuyện gì cũng để em quyết định. Thư Mặc, những lời này anh đều quên hết rồi sao?"
Tay Lâm Thư Mặc cắm trong túi quần dần nắm chặt thành nắm đấm, hắn cực lực ép xuống sự nhói đau trong tim, khẽ cười một tiếng nói: "Lời đàn ông nói em cũng tin? Những lời như thế đều để dụ dỗ những cô nữ sinh ngây thơ như em thôi."
Không dám tiếp tục nhìn mặt cô, Lâm Thư Mặc quay mặt đi, "Chuyện của chúng ta dừng ở đây, cô ấy còn đang đợi anh."
Kiều Nguyệt nhìn hắn xoay người đi không chút do dự, thẳng đến cánh cửa đóng lại trước mặt cô thì cô vẫn còn đang ngây người ra.
Không biết bản thân làm sao rời khỏi chung cư của Lâm Thư Mặc. Đầu Kiều Nguyệt trống rỗng, cô đi chậm đến công viên nhỏ trong trường học.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi này, Kiều Nguyệt nhớ ra nơi này là nơi cô cùng Lâm Thư Mặc thường hẹn hò khi hai người ở bên nhau.
Kiều Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, yên lặng rơi nước mắt. Ngực rất đau, yết hầu cũng giống như bị thứ gì đè lên.
Cô rất khó chịu, chưa từng khó chịu đến như vậy.
Kiều Nguyệt ban đầu còn nhỏ giọng nức nở, sau đó càng khóc càng lớn. Có người đi ngang qua cô nhưng cũng chỉ liếc mắt rồi liền rời đi.
Sắc trời dần tối sầm xuống, nhiệt độ ban đêm hơi thấp. Kiều Nguyệt ngồi xổm khóc đã lâu, cô muốn dừng lại nhưng nước mắt không nghe lời cứ chảy không ngừng.
Khi Thương Yến tìm thấy Kiều Nguyệt đã là 8 giờ tối. Anh nhìn cô gái nhỏ ngồi xổm trên đất co thành một đoàn, nghe tiếng cô nức nở, tức giận trong lòng dâng lên.
Anh chỉ kêu Lâm Thư Mặc cùng Kiều Nguyệt chia tay, không kêu Lâm Thư Mặc chọc Kiều Nguyệt khóc.
"Nguyệt Nguyệt." Anh đi đến bên người Kiều Nguyệt, ngồi xổm xuống duỗi tay nâng mặt cô lên.
Mặt cô gái nhỏ đầy nước mắt, đôi mắt khóc đến vừa đỏ vừa sưng, nhìn đáng thương vô cùng.
Ngực Thương Yến nhói đau, anh cởi áo khoác trên người mình khoác lên cho cô.
Cô gái nhỏ cả người nhỏ xinh, áo khoác anh có thể hoàn toàn bao bọc lấy cô.
Nhìn cô mặc quần áo của mình khiến tâm tình Thương Yến rất tốt. Lau nước mắt cho cô, anh dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc."
Kiều Nguyệt khóc đến tay chân mềm nhũn. Cô nghe thấy thanh âm quen thuộc, cố gắng mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nức nở nói: "Thương Yến, anh tới rồi."
Cô khóc đã lâu, thanh âm hoàn toàn nghẹn ngào khàn khàn.
"Mỗi ngày anh đều đến đại học A, anh muốn nhìn thấy em." Thương Yến cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, động tác anh đã thuần thục hơn trước kia.
Nghe thanh âm Thương Yến, Kiều Nguyệt không biết vì sao cô càng muốn khóc.
Giờ phút này cô hoàn toàn quên bản thân vô cùng chán ghét anh, duỗi tay nắm tay anh, nức nở nói: "Thương Yến, Thư Mặc không cần tôi nữa, tôi rất khó chịu."
Sắc mặt Thương Yến trầm xuống, "Anh biết."
Cô gái nhỏ khóc vì người đàn ông khác, trong lòng nghẹn một cổ khí nhưng anh lại không thể mắng cô, không thể cảnh cáo cô không được khóc vì người đàn ông khác.
Bởi vì anh không nỡ. Xem cô đau lòng như vậy, anh không nhẫn tâm nói lời lạnh lùng với cô.
Thương Yến sửa sang đầu tóc cho cô, bế cô lên, "Anh đưa em về nhà."
Khóc lâu như vậy Kiều Nguyệt cũng